Diêm Vương Sao Bận Rộn Như Tôi! - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:43:21
Lượt xem: 564
"Hiện giờ anh chưa thể khẳng định, kiếp đó thực ra anh đã điều tra được một vài manh mối, liên quan đến Doãn Hạo." Giản Chu nhìn tôi, rất nghiêm túc nói, "Có lẽ, chúng ta có thể cùng nhau điều tra rõ sự thật."
"Sự thật?" Tôi có chút không hiểu, "Ý của anh là hắn dường như còn có những bí mật không thể nói ra?"
Ánh mắt Giản Chu rời khỏi khuôn mặt tôi, nhìn sang nơi khác, nhẹ nhàng nói: "Có bí mật hay không, điều tra sẽ rõ."
"Em có muốn cùng anh làm rõ sự thật không?"
Rõ ràng chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng từ miệng Giản Chu thốt ra lại như có một loại ma lực nào đó, khiến tôi không thể từ chối.
Chúng tôi dần dần chìm vào giấc ngủ trên mảnh đất hoang.
Nửa đêm, tôi bị những tiếng ú ớ trong cơn ác mộng của Giản Chu đánh thức:
"Không! Đừng mà!
"Giang Nguyệt, nàng không thể chết!
"A! A! Giang Nguyệt!"
Tôi lắng tai nghe kỹ, nghe rõ từng lời Giản Chu nói trong mơ.
Nghĩ đến lúc này, có lẽ Giản Chu đang trải qua ký ức đau khổ nhất trong đời mà Mạnh Bà đã nhắc đến, người yêu hy sinh vì nước, đất nước bị diệt vong.
Tôi bất giác đưa tay ra, muốn vuốt phẳng đôi lông mày đang nhíu chặt của Giản Chu. Khi ngón tay tôi vừa chạm vào lông mày của Giản Chu, anh ta đột nhiên tỉnh dậy, thở dốc từng hơi.
Tôi dịu giọng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Giản Chu hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra: "Anh không sao, có dọa em sợ không?"
Tôi lắc đầu, ánh mắt hạ xuống: "Em có thể hỏi anh một câu được không? Chấp niệm của anh là gì? Dù mỗi đêm đều phải chịu đựng sự giày vò của ác mộng, tồn tại giữa ranh giới người và ma, bên cạnh không có thân nhân, bằng hữu, anh vẫn có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng sao? Rốt cuộc là chấp niệm gì đã khiến anh sống suốt năm trăm năm như vậy?"
"Là em." Giản Chu nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.
Tôi nhất thời á khẩu, trên đời này thật sự tồn tại tình yêu vĩ đại như vậy sao? Chỉ để gặp lại người mình yêu, không tiếc để bản thân sống cô độc và đau khổ đến như vậy.
14
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sau khi tôi và Giản Chu tỉnh dậy, chúng tôi không ngủ lại nữa. Giản Chu chủ động kể cho tôi nghe những kỷ niệm thời thơ ấu giữa Hoa Dương công chúa và anh ta, còn rất nhiều chuyện khác mà tôi không nhớ.
Tôi lặng lẽ lắng nghe Giản Chu kể, đôi khi tò mò thì hỏi vài câu.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ đèn dẫn hồn, tôi thấy vẻ mặt hớn hở của Giản Chu, một thoáng bất giác ngẩn người. Thực ra Giản Chu cũng có một mặt hồn nhiên, đầy khí phách như một đứa trẻ. Dù gì năm Giản Chu qua đời, anh ta cũng mới chỉ hai mươi tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/diem-vuong-sao-ban-ron-nhu-toi/chuong-11.html.]
Trời dần sáng, nhưng tôi lại không biết phải đi đâu. Âm phủ, nhà cửa, cả hai nơi này tôi đều không thể quay lại.
"Chúng ta đi tìm sự thật nhé!" Giản Chu nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt kiên định.
Tôi không biết phải trả lời thế nào, tôi cảm giác mình như là Giang Nguyệt, là Hoa Dương công chúa, nhưng lại có cảm giác như không phải.
Thật nực cười, sau khi chết, tôi bỗng không biết mình là ai.
Tôi cúi đầu, vô thức bấm tay: "Tìm sự thật gì chứ? Anh biết đó, em không còn nhớ gì nữa."
"Em không có ký ức đó." Tôi ngẩng đầu nhìn Giản Chu, "Giản Chu, em không biết mình là ai. Em là Lâm Giang Nguyệt hay là Hoa Dương công chúa?"
Giản Chu hiển nhiên không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, anh im lặng vài giây, rồi nói: "Tất cả đều là em."
"Là ý gì?"
"Em chính là người đó, người đóa cũng chính là em, em là Lâm Giang Nguyệt duy nhất, cũng là Hoa Dương duy nhất. Trong thời đại Khang Bình, em là Hoa Dương công chúa cao quý, còn ở thế kỷ XXI này, em là Lâm Giang Nguyệt tuyệt vời nhất. Em từ trước đến nay đều là chính em, chỉ là thân phận khác nhau mà thôi.
"Nếu em không muốn đi cùng anh, anh sẽ không ép, anh sẽ tìm cách giúp em trở về âm phủ."
Tôi do dự, tôi không biết mình nên làm gì.
Là nên đi cùng Giản Chu để tìm kiếm cái gọi là sự thật hay tìm cách trở về âm phủ?
Tôi bước đi về phía trước, quay đầu lại thấy Giản Chu vẫn đứng yên tại chỗ, tôi cười nói: "Sao còn chưa đi? Không phải nói muốn đi tìm sự thật sao?"
Nếu chúng tôi có thể làm sáng tỏ được chân tướng về sự sụp đổ của nước Dụ, vậy thì đây sẽ coi như là món quà mà Lâm Giang Nguyệt của năm trăm năm sau dành tặng cho Giang Nguyệt của năm trăm năm trước, để an ủi vị Hoa Dương công chúa đã hy sinh vì nước.
Giản Chu vẫn chưa kịp phản ứng, còn đứng sững ở chỗ cũ.
Tôi vẫy tay về phía anh: "Nhanh lên nào, chúng ta phải tranh thủ thời gian để tìm ra sự thật!"
15
Giản Chu dẫn tôi đến dưới một khu chung cư, chỉ vào một tòa nhà trong đó và nói: "Doãn Hạo sống ở tòa kia."
Tôi nhìn chăm chú vào khu chung cư một lúc, không ngờ tên Doãn Hạo này cũng khá giàu, ở hẳn khu cao cấp như thế.
"Chúng ta phải làm gì đây?" Tôi hỏi.
Giản Chu ngồi xuống bên cạnh một khóm hoa, nói: "Đợi hắn xuống."
Chỉ... chỉ thế thôi à?