Diêm Vương Sao Bận Rộn Như Tôi! - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:39:02
Lượt xem: 764
Ngọc Nữ đột nhiên lên tiếng: "Phụ nữ không thể nói mình không được, phải nói mình rất được!"
Kim Đồng cũng phụ họa: "Cô được, cô được, nhất định cô làm được!"
Tôi ôm đầu, cảm thấy không còn gì để nói nữa, trời ơi, cuộc sống này còn muốn tôi sống tiếp không đây? Ồ không đúng, tôi đã c.h.ế.t rồi mà. Đời trước tôi đã tạo nghiệp gì mà kiếp này phải gặp toàn những người kỳ quái thế này?!
Giản Chu lại cất lời: "Rốt cuộc cô có chịu giúp tôi không?"
Nhìn bộ dạng của anh ta làm tôi nổi cáu, đây mà là thái độ của người nhờ người khác giúp đỡ sao? Nếu không phải do em trai tôi có lỗi, tôi đã sớm muốn đánh Giản Chu ra khỏi nhà rồi.
Tôi hít sâu một hơi, hướng về phía Giản Chu nói: "Trừ khi anh nói cho tôi lý do anh muốn làm chuyện này."
Tôi nhất định phải biết rõ nguyên do trong chuyện này, nếu không tôi sẽ không thể nào giúp anh được."
Giản Chu suy nghĩ vài giây, đôi mắt hơi cụp xuống.
Khi tôi nghĩ rằng anh ta sắp kể ra câu chuyện phía sau, thì anh lại nói: "Tôi không thể tiết lộ."
"Nếu cô không muốn giúp tôi thì thôi, chỉ là e rằng em trai cô không còn sống được bao lâu nữa."
Nói xong, Giản Chu không quay đầu lại mà bước đi.
Nghĩ đến em trai, rồi nghĩ đến điều kiện của Giản Chu, cơ thể tôi không khỏi run rẩy, tôi không muốn bất kỳ chuyện nào trong hai chuyện này xảy ra.
Vì có mối giao hảo với Mạnh Bà và Hắc Vô Thường, tôi thường nghe họ kể về những chuyện lạ trong địa phủ, đồng thời cũng biết nhiều câu chuyện bát quái của các quỷ hồn khác.
Quỷ trong địa phủ không phải ai cũng do dương thọ đã tận mà đến. Có những người c.h.ế.t do bị áp bức, có những người c.h.ế.t do bị oan hãm, còn có rất nhiều người c.h.ế.t vì bị g.i.ế.c hại, tai nạn…
Nói trắng ra, thứ quyết định sinh mạng của con người không phải là sổ sinh tử trong tay Diêm Vương, mà là chính con người. Việc họ quen biết ai, đưa ra những quyết định như thế nào đều có thể thay đổi số mệnh của họ.
Vì vậy, quỷ hồn trong địa phủ sau khi kết thúc cuộc đời trước đều mong muốn được luân hồi, được tái sinh.
Những gì Giản Chu nói, khiến cho các quỷ hồn ở đây không thể nào luân hồi, điều đó đối với những người đang khao khát được tái sinh quả thật quá độc ác.
Nhưng nếu tôi không đồng ý giúp anh ta làm chuyện này, em trai tôi sẽ ra sao? Nó còn trẻ như vậy, liệu cha mẹ có thể chịu đựng được nỗi đau mất con thêm lần nữa không?
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nghiến chặt răng, nắm chặt tay, làm người đã khó, làm quỷ cũng chẳng dễ dàng gì.
"Đã suy nghĩ xong chưa? Cô còn năm giây để lựa chọn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/diem-vuong-sao-ban-ron-nhu-toi/chuong-4.html.]
Mỗi bước chân Giản Chu tiến tới, anh ta lại đếm một số.
"Một."
"Hai."
Khi Giản Chu đếm đến số thứ năm, tôi lớn tiếng nói: "Oan có đầu, nợ có chủ, nếu anh không muốn tha cho Giang Dã, tôi cũng không còn cách nào."
"Dù sao, tôi không thể lấy đi hy vọng của người khác để đổi lấy mạng sống của em trai tôi." Tôi lẩm bẩm.
Giản Chu quay đầu, nhìn tôi cười hờ hững: "Xem ra cô thực sự muốn đại nghĩa diệt thân rồi."
Tôi xoay người, quay lưng về phía Giản Chu, lớn tiếng: "Anh đi đi, chuyện này tôi không giúp được anh. Cho dù đệ đệ tôi phải xuống dầu sôi, tôi cũng sẽ cùng nó đi."
5
Sau khi Giản Chu rời đi, tôi luôn cảm thấy hoang mang bất an, cố gắng dò la khắp nơi để biết tình hình của em trai tôi rốt cuộc thế nào.
Chỉ là mấy ngày liên tiếp trôi qua mà chẳng có chuyện gì xảy ra, mọi thứ bình lặng đến mức khiến tôi sợ hãi, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão vậy.
Tôi rất muốn gửi mộng đến cho em trai, muốn nói với nó về những chuyện mà nó sẽ phải đối mặt, muốn bảo nó đừng sợ, dù chị làm ma cũng sẽ bảo vệ nó, nếu không thể bảo vệ thì ít nhất cũng sẽ đồng hành cùng nó chịu đựng khổ nạn.
Tôi cũng rất muốn gửi mộng đến cha mẹ, muốn nói với họ rằng, con gái không chỉ bất hiếu mà còn vô dụng, đến c.h.ế.t rồi cũng không thể phù hộ em trai bình an suốt đời.
Đáng tiếc là, số sao trong mộng của tôi đã dùng hết, phải tích lũy âm đức một thời gian dài mới có thể đổi sao được.
"Giang Nguyệt! Giang Nguyệt cô có nhà không?" Hắc Vô Thường đứng ở cửa sân gọi tôi.
Tôi vội vàng bước ra khỏi nhà, cười nói: "Hắc đại ca, hôm nay anh tan làm sớm thế à?"
"Phải, hiếm khi được về sớm. Đúng rồi, Mạnh Bà mời chúng ta đi uống rượu, bà ấy nói sẽ mang ra rượu ngon đã cất giấu nhiều năm cho chúng ta nếm thử."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi theo Hắc Vô Thường đến chỗ của Mạnh Bà, bà đã chuẩn bị sẵn rượu ngon và đồ nhắm.
"Chờ hai người mãi đấy!" Vừa thấy chúng tôi, Mạnh Bà đã niềm nở chào đón, rót cho mỗi người một bát rượu đầy, "Mau ngồi xuống, nếm thử rượu ngon ta ủ năm mươi năm nay!"
Tôi nhấp một ngụm, khen ngợi: "Quả nhiên là rượu của Mạnh đại tỷ ủ, hương vị thật thuần khiết, thơm mềm khi vào miệng!"
Mạnh Bà mỉm cười nói: "Cô thích là tốt rồi."