Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Diêm Vương Sao Bận Rộn Như Tôi! - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:39:28
Lượt xem: 882

Sau khi uống ba vòng, ba chúng tôi bắt đầu nói về những chuyện mới xảy ra gần đây ở Địa phủ. Chỉ là lòng tôi không đặt vào chuyện rượu chè, chủ yếu muốn dò hỏi xem có tin tức gì về em trai tôi không.  

 

"Các ngươi có nghe nói gì chưa? Có người sống từ năm Khang Bình thứ ba đến tận bây giờ, thậm chí còn trở thành bán linh!"  

 

Năm Khang Bình thứ ba? Tôi nhớ hồi còn đi học đã từng đọc về thời kỳ lịch sử này.  

 

Thời Nam triều có một quốc gia nhỏ tên là Vũ quốc, Khang Bình là niên hiệu của vị vua cuối cùng của Vũ quốc, đất nước này chỉ tồn tại hơn bảy mươi năm.  

 

Tại sao tôi lại nhớ rõ như vậy? Đó là bởi vì thời Khang Bình có một công chúa mất nước trùng tên với tôi, cũng tên là Giang Nguyệt. Khi ấy, các bạn cùng lớp còn trêu đùa rằng, có lẽ tôi là kiếp sau của công chúa Giang Nguyệt ấy.  

 

Vũ quốc cho đến nay đã ít nhất năm trăm năm, vậy người sống từ năm Khang Bình thứ ba đến giờ chẳng phải đã hơn năm trăm tuổi sao?  

 

"Bán linh là gì?" Tôi thực sự tò mò.  

 

Hắc Vô Thường giải thích: "Bán linh chính là không phải người cũng không phải quỷ, có bóng dáng nhưng không có khí tức của người sống, có thể sinh tồn ở nhân gian."  

 

Tôi lại hỏi: "Vậy hắn làm sao mà tồn tại được?"  

 

"Chấp niệm." Mạnh Bà uống một ngụm rượu, tiếp lời: "Bán linh trước đây cũng là con người. Con người sống trên đời đều có một khoảng thời gian nhất định, thời hạn đã đến, người cũng chết. Nhưng bán linh chính là do chấp niệm hóa thành, ngươi có thể hiểu bán linh như là bóng dáng của chấp niệm hóa thành.  

 

"Khi con người chết, nếu chấp niệm quá sâu, thì ngay cả một ngọn cỏ, một viên gạch bên cạnh cũng có thể trở thành nơi ký gửi chấp niệm. Sau khi hồn phách bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đến Địa phủ, chấp niệm vẫn còn lưu lại ở nhân gian, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà hóa thành bán linh.  

 

"Trở thành bán linh là một điều vô cùng đau khổ." Mạnh Bà thở dài, "Trở thành bán linh thì không khác gì người, chỉ có điều không có hơi thở của kẻ sống. Hơn nữa, mỗi đêm khi ngủ, họ đều phải trải qua trong giấc mơ ký ức đau khổ nhất khi còn là người."  

 

6

 

"Bán linh đó bây giờ đang ở đâu?" Tôi lại hỏi.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/diem-vuong-sao-ban-ron-nhu-toi/chuong-5.html.]

Hắc Vô Thường lắc đầu: "Hai ngày trước có phát hiện tung tích của hắn, chỉ là hắn chạy thoát rồi, hiện tại vẫn đang điều tra nơi ẩn náu của hắn."  

 

"Nếu các ngươi tìm được con bán linh đó, các ngươi sẽ làm gì với hắn?"  

 

Hắc Vô Thường nhẹ nhàng nhả ra ba chữ: "Giết hắn."  

 

Tôi kinh ngạc không thôi: "Tại sao phải g.i.ế.c hắn? Hắn đã c.h.ế.t một lần rồi mà."  

 

Mạnh Bà bĩu môi: "Trở thành bán linh vốn dĩ là một sự tồn tại không hợp lẽ thường, nếu cứ để mặc không quản, trật tự nhân gian sẽ bị phá vỡ. Người bình thường nào thấy một người đã c.h.ế.t mà vẫn sống sờ sờ thì không hoảng sợ chứ?  

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Vả lại, nếu bán linh bị kẻ có mưu đồ lợi dụng để gây hại cho xã hội thì sao? Cho nên, cách tốt nhất chính là g.i.ế.c hắn, hắn vốn không nên tồn tại trên thế gian này."  

 

"Nhưng mà, tính ra hắn cũng đã sống được năm trăm năm, công lực chắc hẳn là thâm hậu lắm rồi nhỉ?"  

 

Hắc Vô Thường phẩy tay: "Hừ! Công lực gì chứ? Cô đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi! Bán linh có thể nói là không có chút sức mạnh nào, bị bắt được thì chỉ có nước chờ chết."  

 

Mạnh Bà hạ thấp giọng: "Năm Khang Bình thứ bảy, trên chiến trường m.á.u chảy thành sông của trận chiến diệt vong còn có một câu chuyện tình yêu bi tráng đáng ca ngợi."  

 

"Câu chuyện tình yêu gì?" Tôi ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi như Mạnh Bà, ánh mắt đầy sự tò mò.  

 

Mạnh Bà nhìn sâu vào mắt tôi một hồi, sau đó chậm rãi nói: "Vào thời Khang Bình, có một vị Hoa Dương công chúa tên là Giang Nguyệt. Đúng vậy, chính là trùng tên với .  

 

"Tương truyền, Hoa Dương công chúa có một thanh mai trúc mã, là thế tử của phủ Quốc Công, tên là Phó Dần Lễ. Hai người từ nhỏ đã vô cùng thân thiết. Ban đầu hoàng đế định hạ chỉ ban hôn cho thế tử làm phò mã của công chúa, nhưng không biết phủ Quốc Công đã đắc tội với ai, có đại thần dâng sớ, liệt kê hàng chục tội danh của phủ Quốc Công.  

 

"Hoàng đế tức giận, ra lệnh đày các nam đinh của phủ Quốc Công ra biên cương làm lính, còn các nữ quyến bị giáng làm thứ dân. Từ đó, phủ Quốc Công không còn vinh quang như trước, hôn sự giữa công chúa và Phó Dần Lễ cũng không ai nhắc tới nữa. Về sau, Hoa Dương công chúa vẫn không thành thân, còn Phó Dần Lễ trong quân ngũ ra sao cũng không ai biết.  

 

Năm Khang Bình thứ bảy, đô thành của nước Dụ bị quân Nam Việt xâm chiếm, quân đội nước Dụ đang đóng ở biên cương nhanh chóng trở về cứu viện hoàng gia, trong đó vị tướng quân đến thành sớm nhất chính là Phó Dần Lễ.  

 

Loading...