Điên Thì Có Sao - Chap 1
Cập nhật lúc: 2024-06-10 22:12:08
Lượt xem: 544
1.
Sau khi tốt nghiệp đại học mà không tìm được công việc, bố tôi sắp xếp cho tôi làm hộ lý ở bệnh viện tâm thần của một người họ hàng.
Lúc ban đầu tôi rất ghét bỏ, đường đường là sinh viên mỹ thuật tốt nghiệp loại giỏi ở trường 985, sao mà tôi – Thẩm Tang Ninh – có thể làm việc ở bệnh viện tâm thần cơ chứ!
Cho đến ba ngày sau, tôi nhìn trúng Giang Vọng trong đống bệnh nhân đó.
Phải nói như nào nhỉ?
Tôi ở nơi lực bất tòng tâm nhất, gặp phải người không muốn phụ lòng nhất.
Giang Vọng là người đẹp trai nhất cái bệnh viện.
Điều này được cả dì Lý ở trong bệnh viện công nhận.
Dì Lý thấy tôi nhìn Giang Vọng đến mơ màng, đi đến bên cạnh tôi: “Hộ lý Thẩm Tang Ninh, cậu bé đó đẹp trai nhỉ?”
Tôi giật cả mình, dì Lý là bệnh nhân tâm thần, đã ở bệnh viện được đâu đó bảy tám năm, đồng nghiệp nói với tôi, dì ấy cứ mỗi đêm trăng tròn thì sẽ lên cơn, cực kỳ đáng sợ.
Tôi định đưa dì ấy về phòng, nhưng dì Lý lại kéo tôi nằm ườn trên cửa sổ, tiếp tục ngắm nhìn Giang Vọng đang ngồi dưới bãi cỏ ngẩn ngơ.
Cùng là quần áo bệnh nhân, mặc trên người anh chẳng khác gì vest cao cấp thủ công, toàn thân tỏa ra khí chất của công tử nhà giàu.
Dì Lý nói: “Thằng bé tên là Giang Vọng, vào từ nửa năm trước. Nghe nói là vì tận mắt nhìn thấy bố mẹ chết, trong nhà còn thất thoát rất nhiều tiền, thế nên hóa điên. Nó cao 1m86, cung Bọ Cạp, nhóm m.á.u B, không thích ăn tiêu xanh…”
Tôi thấy dì Lý là người nói năng rành mạch, suy nghĩ rõ ràng, không hề giống với nhân vật nguy hiểm trong lời đồng nghiệp nói.
Tôi liền hỏi dì ấy: “Dì Lý, dì tỉnh vậy cơ mà, tại sao lại phải vào đây?”
Dì Lý xùy một tiếng: “Người ta nói dì bị điên, dì cười người ta không biết nhìn, dì đây vì yêu mà khổ, bọn họ quá dung tục, không hiểu nổi.”
Sau đó tôi có tìm chút tài liệu, mới hiểu được lời dì Lý nói.
Dì Lý thời trẻ là một phú bà, nhưng mà ham thích cái đẹp, yêu đương với ba người mẫu nam, bị lừa hết sạch, cuối cùng còn nhìn thấy bạn trai nhỏ bỏ trốn với bảo mẫu nhà mình.
Thế nên, dì ấy phát điên.
2.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dien-thi-co-sao/chap-1.html.]
Chỉ cần chưa đến đêm trăng tròn, dì ấy đều khá bình thường. Dì Lý hay cùng tôi nằm trên cửa sổ tầng hai ngắm Giang Vọng ngồi đọc sách dưới gốc cây Jacaranda.
Tôi tò mò muốn xem Giang Vọng đang đọc cái gì nên giả vờ đi ngang qua.
Anh đọc quyển [Trăm năm cô đơn], trông cực kỳ sâu sắc.
Nhưng đi thêm vài bước nữa mới thấy, sách cầm ngược rồi.
Khóe miệng tôi giật giật.
Tôi quay trở lại phòng, lúc ra còn cầm thêm một quyển sách mới.
Đi đến trước mặt Giang Vọng, rút quyển sách [Trăm năm cô đơn] cầm ngược ra, đặt vào lại cuốn [Bách khoa toàn thư về khủng long].
Anh mặc bộ quần áo có khắc số, làn da trắng bệch, dáng người gầy gò, nhưng gương mặt còn đẹp hơn cả quỷ hút m.á.u trong truyện cổ tích.
Đôi mắt sâu thẳm nhưng vô cảm ngước lên nhìn tôi, làm trái tim tôi khựng lại một nhịp.
Tôi lắc lắc đầu quay người rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Đẹp như vậy mà bị điên, tiếc thật.”
3.
Bởi vì Giang Vọng, tôi từ con bé lông bông đi muộn về sớm biến thành nhân viên kiểu mẫu.
Giang Vọng ăn cơm tôi xới cơm, cho anh thêm một thìa thịt.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Giang Vọng đi ngủ tôi đi kiểm tra phòng, chiêm ngưỡng khuôn mặt khi đang ngủ của anh.
Giang Vọng uống thuốc tôi rót nước, nhìn từng giọt nước chảy xuống yết hầu gợi cảm, lén nuốt nước bọt.
Trong lúc Giang Vọng ngây người ngồi trên giường nhìn cửa sổ, tôi sẽ ở bên cạnh chống cằm nhìn anh, sau đó thở dài một câu: “Gương mặt đẹp như này mà lại bị điên, tiếc thật đó.”
Giang Vọng nghe thấy quay đầu lại, đôi mắt đào xinh đẹp ngây thơ bối rối nhìn tôi: “Chị ơi, chị nói gì thế?”
Tình trạng bệnh của Giang Vọng là chỉ nhớ được ký ức trước năm 5 tuổi, nhất cử nhất động đều như một đứa trẻ.
Tôi mỉm cười, lấy tay ôm mặt giống một đóa hoa: “Chị đang nói A Vọng rất đẹp.”
Anh ồ một tiếng, cười với tôi: “Chị còn đẹp hơn.”
Sau đó quay đầu lại tiếp tục ngây người nhìn cửa sổ.