Điêu Dân - 32
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:45:10
Lượt xem: 886
Ta thầm chửi rủa một tiếng, gỡ con d.a.o chặt củi giấu trên cây xuống, chuẩn bị nghênh chiến. Con d.a.o này vốn được ta trộm từ trong bếp nhà Tiết Thổ Đậu, vẫn luôn cất giấu trên cây.
Rắn vốn có khứu giác rất nhạy bén, nhưng mùi phân heo trên người ta đã át đi mùi người, khiến nó không mảy may cảnh giác mà trườn đến gần. Ta giơ cao con dao, một nhát c.h.é.m vào cổ nó. Đầu con rắn rơi xuống đất, vừa vặn rơi trúng đầu tên ngốc đang ngây người kia. Hắn hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất lịm đi.
Ta leo xuống khỏi cây, nhặt thân rắn rơi trên người tên ngốc kia rồi đi ra bờ suối rửa sạch. Trong tình cảnh mỗi ngày chỉ được ăn một cái bánh bao khô, đây quả là món mặn hiếm có. Ta nhặt một ít củi khô, nhóm lửa bên bờ suối rồi bắt đầu nướng thịt rắn. Khi thịt rắn sắp chín, tên ngốc đó cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hắn run rẩy lê bước đến gần: "Ngươi... ngươi là người rừng sao?"
Ta liếc xéo hắn một cái, chẳng buồn để ý. Hắn đứng một lát, thấy ta không đếm xỉa đến mình, bèn đi ra xa vài bước rồi lại quay trở lại: "Ngoại công của ta không thấy đâu. Hu hu. Ngươi có thể giúp ta tìm ngoại công không? Hu hu. Ta đói. Hu hu. Ngươi có thể cho ta chút gì ăn không? Hu hu."
"Im miệng! Lát nữa lại rước sói đến đấy."
Tên ngốc nấc lên một cái, nín bặt tiếng khóc. Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, lại rón rén bước về phía ta vài bước, cuối cùng do dự ngồi xuống bên cạnh.
Ta liếc mắt đánh giá hắn. Nhìn bộ quần áo tuy không phải gấm vóc lụa là nhưng sạch sẽ chỉnh tề, tên ngốc này chắc hẳn không phải người ở cái xó thôn Góc Quanh này. Ta bỗng nhiên hứng khởi hẳn lên.
“Ngươi tên gì? Ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi từ đâu đến? Người lớn nhà ngươi đâu? À, ngoại công ngươi bị lạc. Sao ngươi lại ở một mình trong núi?"
Tên ngốc thành thật trả lời: "Ta tên là Tề Thiên Mộc. Ta mười tuổi. Ta từ Vân Thành đến. Ngoại công dẫn ta vào núi hái thuốc, ông ấy bị lạc, ta không tìm thấy ông ấy nữa." Vừa nói, nước mắt hắn lại lã chã rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dieu-dan/32.html.]
"Một thằng con trai cứ khóc lóc mãi, cũng không thấy xấu hổ." Ta khinh bỉ dịch sang một bên.
Tên ngốc này cũng mười tuổi rồi ư? Sao trông như đứa trẻ năm, sáu tuổi vậy? Chẳng lẽ cũng giống ta, thường xuyên không có cơm ăn?
Ta cúi đầu nhìn bộ quần áo vá chằng vá đụp dính đầy phân heo của mình, rồi lại nhìn sang bộ đồ sạch sẽ chỉnh tề của hắn, lại tiếp tục dịch sang một bên. Hắn không giống người thiếu ăn, tám phần là mắc bệnh gì đó, bằng không cũng sẽ không vào núi hái thuốc.
Tên ngốc lấy tay áo lau nước mắt, nhìn chằm chằm vào thịt rắn sắp chín tới, nuốt nước miếng ừng ực: "Ta đã hai ngày không ăn cơm rồi. Ngươi có thể chia cho ta một chút không?"
Ta đảo mắt một vòng, nói: "Ta có thể cho ngươi ăn hết chỗ thịt này, nhưng ta có một điều kiện."
Tên ngốc thò tay vào trong ngực, móc ra một túi tiền: "Ta có tiền. Ta có thể mua với ngươi."
Lần này đến lượt ta nuốt nước miếng. Ta rời mắt khỏi cái túi tiền căng phồng kia, lắc đầu với hắn: "Ta không cần tiền."
"Vậy ngươi muốn gì?"
"Ta muốn ngươi đưa ta rời khỏi đây. Ta muốn đến Vân Thành. Phụ mẫu ta đều ở Vân Thành."
Thực ra, trong những ký ức ít ỏi còn sót lại lúc ba tuổi, ta cũng chẳng biết Vân Thành là nơi nào, càng không biết phụ mẫu ta ở đâu. Ta chỉ nhớ trước kia mình từng sống trong một ngôi nhà lớn, trên đường phố có rất nhiều người qua lại, kẹo hồ lô mà những người bán hàng rong bán rất ngọt. Cho nên Vân Thành ở đâu, là nơi nào, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần có thể rời khỏi cái xó thôn Góc Quanh này, đi đâu cũng được.
Tên ngốc kia lập tức đồng ý: "Chờ ngoại công ta trở về, ta sẽ bảo ông ấy đưa ngươi đến Vân Thành."