ĐỊNH MỆNH TRONG MƠ - C17
Cập nhật lúc: 2024-09-26 20:30:53
Lượt xem: 1,539
Những người khác đi cùng gã háo sắc đều đờ người ra, không một ai dám tiến lên ngăn cản.
Có lẽ, họ cũng đang bất mãn với tên hói đó.
Trần Vọng Dã từng bước tiến tới gần.
Trong đầu cậu ấy, tất cả chỉ toàn nghĩ đến Dương Văn Nguyệt.
Là khi cô cười.
Là khi cô nhíu mày.
Là khi cô tức giận.
Tất cả những gì thuộc về cô.
Và cả cảm giác mềm mại từ đôi môi cô.
Trần Vọng Dã đã sớm đã nhận ra rằng, cậu có một sự chiếm hữu mạnh mẽ quá mức đối với Dương Văn Nguyệt.
Chỉ cần nghĩ đến việc Dương Văn Nguyệt đứng bên cạnh người đàn ông khác, cười với họ, nhíu mày với họ, hay giận dữ vì họ.
Nội tâm Trần Vọng Dã sẽ dấy lên một cơn bão táp muốn hủy diệt tất cả.
Dương Văn Nguyệt vừa gần lại vừa xa, giống như một vị thần.
Cậu hận không thể phủ phục dưới chân cô, hôn lên từng đầu ngón chân.
Những gã đàn ông dơ bẩn đó, dựa vào đâu mà dám mơ tưởng đến cô?
Hai năm trưởng thành, Trần Vọng Dã đã sớm trở nên chững chạc hơn, càng giỏi che giấu cảm xúc.
Nhưng không ai biết rằng, chỉ riêng chuyện về Dương Văn Nguyệt, cậu lại cực đoan đến mức đáng sợ.
Tên hói vẫn không ngừng khiêu khích:
"Mày… mày… mày… có phải thích người phụ nữ đó hay không? Sao không nói sớm, tao chỉ chơi đùa một chút, rồi sẽ trả lại cho mày…."
Chơi?
Đúng thật đáng ch!
Hắn thật đáng ch.
Trần Vọng Dã không nói lời nào, cúi xuống nhặt một mảnh chai rượu vỡ trên sàn.
Sau đó, cậu giơ cao lên…
Bỗng có ai đó gọi tên cậu:
"Trần Vọng Dã!"
m thanh đó phá vỡ sự hỗn loạn, kéo lại giúp cậu ấy một tia lý trí.
Ngay sau đó, chủ nhân của âm thanh đó lao tới.
Cô ấy nắm lấy bàn tay còn lại của cậu.
Cúi đầu, hôn nhẹ lên lòng bàn tay:
"Trần Vọng Dã, bình tĩnh. Tôi ở đây rồi..."
Trần Vọng Dã sững người.
Cảm giác đôi môi cô chạm vào khiến cậu như bị điện giật.
Khiến cả cơ thể cậu run rẩy, choáng váng.
Dương Văn Nguyệt nắm chặt bàn tay cậu, như muốn đem nụ hôn khóa chặt trong lòng bàn tay:
"Ngoan, bỏ tay xuống."
Trần Vọng Dã như nhận được mệnh lệnh.
Cậu liền buông mảnh chai vỡ, rũ đôi mắt xuống, ngoan ngoãn nói: "Đều nghe lời chị."
23
Đồng nghiệp ở lại xử lý hậu quả.
Tôi "áp giải" Trần Vọng Dã về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dinh-menh-trong-mo/c17.html.]
Ban đầu, tôi định đưa cậu ấy về trường.
Nhưng ầm ĩ đến thời điểm này, ký túc xá chắc đã đóng cửa.
Cuối cùng, tôi đưa cậu ấy về căn biệt thự đó.
Đã hai năm không đến đây, cách bố trí và sắp xếp không thay đổi chút nào.
"Hôm nay vất vả rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ sớm một chút."
"Chị không trách em sao?"
Trách cậu vì chuyện gì?" Tôi hỏi ngược lại, "Cậu vì bảo vệ tôi nên mới hành động cảm tính như vậy. Dù hành động cảm tính đó là không đúng, nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không trách người đã bảo vệ mình."
Trần Vọng Dã dường như thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, tựa vào vai tôi:
"Thực xin lỗi."
"Không sao, chuyện hợp tác có thể bàn lại sau."
"Em biết chị rất kỳ vọng vào dự án, em sẽ tìm cách bù đắp lỗ hổng này."
Tôi vỗ nhẹ lên lưng cậu: "Tôi quả thật mong chờ vào tiền thưởng của dự án này, nhưng không có nghĩa là tôi tùy ý để bị người ta sỉ nhục."
Trần Vọng Dã khẽ cựa đầu.
Cổ tôi ngứa ngáy.
Sau đó, cậu ấy bắt đầu không thành thật.
Cậu ấy dán vào vai và cổ tôi, nhẹ nhàng hôn, thăm dò từng chút một.
Thấy tôi không có ý định đẩy ra, cậu ấy liền nâng mặt tôi lên, hôn càng sâu.
Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn so với tất cả nụ hôn trước kia.
Càng lúc càng mạnh mẽ.
Không biết từ lúc nào, lưng tôi đã tựa vào chiếc bàn học.
Chiếc bàn mà trước đây tôi đã từng dạy cậu ấy học tiếng Anh.
Trần Vọng Dã đưa bàn tay nhích dần dần xuống:
"Chị, lúc chúng ta xa nhau, em rất nhớ chị. Chị có nghĩ đến em không?"
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Không có."
Cậu siết tay mạnh hơn: "Đêm nay không được nói dối."
"...Có nghĩ tới."
"Nghĩ như thế nào?" Ánh mắt cậu sáng lấp lánh, đầy mê hoặc, "Lúc nghĩ đến em, chị sẽ như thế này sao?"
"Vậy còn cậu?" Tôi ném ngược lại câu hỏi: "Cậu sẽ nhớ như thế nào?"
Cậu ấy mỉm cười, kéo tay tôi, đưa về phía mình.
"Em sẽ vừa nhớ chị, vừa làm như thế này."
May mắn là ánh đèn mờ, che đi khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
Trần Vọng Dã trêu chọc một lúc, rồi mới hỏi tôi: "Có được không?"
Tôi gật đầu.
Cậu ấy lấy tay còn lại, cởi cúc áo sơ mi trắng.
"Chị, hai năm trước em đã muốn làm thế này rồi.”
"Chị hôn em có được không?"
Tôi bỗng nhiên phát hiện.
Tờ lịch trên bàn, chính là ngày hôm nay.
Tháng 4, năm 2026.
Giấc mơ, là thật.