Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐÓA HOA NỞ RỘ TỪ KHE ĐÁ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:27:53
Lượt xem: 1,488

15.

 

Sau một thời gian, Giang Tống lại hẹn tôi. 

 

Tôi chẳng có hứng thú đoán ý nghĩ của anh ấy, chỉ viện lý do phải học để từ chối. 

 

Ở bên Giang Tống, so với việc thường xuyên bị bắt nạt trước kia, cũng không làm lỡ thêm nhiều thời gian của tôi. 

 

Điểm số chưa bao giờ tụt khỏi top 50. 

 

Tôi không thể lơ là. 

 

Những gì tôi muốn không chỉ có vậy. 

 

Giang Tống bên đầu dây điện thoại gần như mất hết kiên nhẫn. 

 

“Không có thời gian ăn bữa cơm à?” 

 

“Không có.” 

 

“Lần trước thấy em như vậy, anh hơi tức, em còn giận à? Anh xin lỗi được không, anh xin lỗi.” 

 

“Không sao, nhưng em thực sự không có thời gian.” 

 

Tôi liên tiếp từ chối vài lần, nhưng cuối cùng đến trước kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, Giang Tống đã chặn tôi lại. 

 

“Anh đích thân mời em, bây giờ em có thời gian cùng đi ăn một bữa cơm không?” 

 

Anh ấy có vẻ rất bực bội. 

 

Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi. 

 

“Em không có thời gian.” 

 

Tôi vòng qua anh ấy định rời đi. 

 

Khuôn mặt Giang Tống hiện lên sự hoang mang và lo lắng, nhưng cảm xúc đó nhanh chóng bị thay thế bởi sự nóng nảy. 

 

Anh ấy bắt lấy cánh tay tôi. 

 

“Nam Trúc, là em chủ động chọc ghẹo anh trước.” 

 

Đúng vậy, là tôi. 

 

Là tôi đã không tỉnh táo. 

 

Bước chân tôi khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn gạt tay anh ấy ra. 

 

“Tôi sai rồi, bây giờ tôi không muốn dây dưa với anh nữa, được chưa?” 

 

Sau lưng là một khoảng lặng c.h.ế.t chóc, tôi hít sâu một hơi. 

 

Cũng không quay đầu lại. 

 

16.

 

Cuối tuần khi về nhà, chỉ có mẹ tôi và Nam Gia Bảo ở đó. 

 

Từ khi bố tôi ra tay với bà, bà không còn dám tìm tôi gây sự trước mặt ông ấy nữa. 

 

Nhưng lúc này, lại vào đúng thời điểm mà bố tôi không có ở nhà. 

 

“Con quỷ nhỏ, mày còn biết đường về à?! Cuối tuần cũng không ở nhà giúp mẹ mày làm việc, mày chạy đi chơi bời với ai mà không biết cả đường về, cái khuôn mặt kia cứ như thể chỉ biết dụ dỗ người khác!” 

 

Bà ấy ném chậu nước xuống chân tôi: 

 

“Giặt đống quần áo này đi.” 

 

Tôi cúi đầu nhìn xuống. 

 

Là quần lót của Nam Gia Bảo. 

 

Chuyện này không phải là lần đầu xảy ra, nhưng lúc này đầu óc tôi như bùng nổ. 

 

“Mẹ tự mà giặt, hoặc bảo Nam Gia Bảo tự giặt đi.” 

 

Mẹ tôi sững người, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mái tóc rối bù của bà ấy toát lên sự giận dữ. 

 

“Con quỷ này! Còn chưa gả ra ngoài đã quên mẹ mày rồi, mẹ mày nuôi mày lớn thế này, bảo mày giặt cái quần mà cũng khó khăn thế à?! 

 

“Tiền bạc đổ vào cho mày đi ăn đi học, thế mà mày chỉ biết ra ngoài dụ dỗ đàn ông! Mày tưởng mình cặp với tên công tử là lên mặt được rồi chắc?! Đồ con gái ăn hại, c.h.ế.t luôn ngoài đường đi cho rồi...” 

 

Tôi vội vã lao ra khỏi khu tập thể, ba lô vẫn còn trên lưng chưa kịp tháo xuống. 

 

Lại là cảnh tượng quen thuộc. 

 

Con đường bụi bặm, cảnh vật hoang tàn. 

 

Cây cối chỉ mới nảy mầm nhưng trông đã chẳng có sức sống nào. 

 

Con đường này tôi đã đi suốt hơn 10 năm qua, như thể không bao giờ đi đến điểm cuối được. 

 

Nhưng lần này, tôi thực sự không còn nơi nào để đi nữa. 

 

Đúng lúc đó, chiếc điện thoại cũ của tôi rung lên. 

 

Tôi ngẩn ra, theo phản xạ nhìn xuống. 

 

Là tin nhắn từ cô giáo Lâm. 

 

Cô ấy nói học phí và tiền sinh hoạt đã được chuyển vào thẻ của tôi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doa-hoa-no-ro-tu-khe-da/chuong-10.html.]

Bảo tôi nhớ kiểm tra, chăm chỉ học hành, không phải lo lắng điều gì cả. 

 

Mắt tôi mờ đi. 

 

Tôi tự tát mình một cái thật mạnh. 

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Sao tôi có thể nhận sự giúp đỡ của những người tốt như thế này… 

 

Mà lại lãng phí thời gian, sống một cuộc đời mơ hồ, không biết điều, còn tự mãn và hạnh phúc trong sự ảo tưởng đó. 

 

Ngay giây tiếp theo, điện thoại của cô giáo Lâm gọi đến. 

 

“Nam Trúc, được nghỉ học chưa?” 

 

Tôi cắn môi: “Dạ, rồi ạ.” 

 

“Vậy thì tốt, thấy em không trả lời tin nhắn nên cô gọi hỏi thăm. Cô đã chuyển tiền cho em rồi, cố gắng học tốt nhé. Dạo này em sống thế nào?” 

 

“Em...” 

 

Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong: 

 

“Cô Lâm, em có thể... đến tìm cô không?”

 

17.

 

Khi tôi đến nơi mới biết, cô giáo Lâm vừa kết hôn vào năm nay. 

 

Cô đã trả căn nhà thuê trước đây, chuyển vào sống trong một ngôi nhà nhỏ hai phòng ngủ, một phòng khách.   

 

Không tổ chức tiệc cưới, chỉ có một tờ giấy chứng nhận kết hôn. 

 

Chồng cô ấy làm việc ở Ủy ban thôn, nhìn qua là một người đàn ông tính cách khá ôn hòa. 

 

Khi cô ở nhà một mình, có lẽ chỉ mở một chiếc đèn ngủ. 

 

Nhưng lúc này cô lại bật đèn sáng khắp nhà. 

 

Nói rằng sợ tôi đọc sách hại mắt. 

 

Cô nghe ra trạng thái của tôi không ổn từ chiều, nhưng vẫn không hỏi gì. 

 

Chỉ là sau khi xem kết quả học tập và xếp hạng của tôi, cô ấy mở lời động viên, đồng thời giúp tôi sửa lại những câu đã làm sai. 

 

Không khí trong nhà tràn ngập sự ấm áp. 

 

Sau khi sửa xong câu cuối cùng. 

 

Cô giáo Lâm đặt sách xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi. 

 

“Em biết không Nam Trúc, thế giới thực ra rất rộng lớn. Những người khi còn trẻ tưởng chừng như có thể chi phối cuộc sống của em, thực ra không mạnh mẽ và không thể thao túng như em nghĩ. Nếu em đến một thế giới lớn hơn, họ thậm chí còn không tìm thấy được nơi mà em đã đi qua. Trong một thế giới lớn hơn, họ cũng sẽ co ro, bước đi cũng phải dè dặt.” 

 

“Cuộc đời thực ra có rất nhiều cơ hội sửa sai. Theo thời gian, em sẽ vượt qua những vấn đề mà hiện giờ bản thân cảm thấy không thể. Có lẽ có những chuyện không ai có thể giúp được em, nhưng con người vẫn luôn phải hy vọng vào tương lai để có động lực sống tốt ở hiện tại.” 

 

Tôi cúi mắt xuống: “Nhưng thưa cô, bao giờ thì em mới trưởng thành?” 

 

….

 

Tôi đã ở lại qua đêm trong căn phòng học được cải tạo từ phòng khách. 

 

Ban đầu định sáng hôm sau dậy sớm để giúp cô giáo Lâm chuẩn bị bữa sáng. 

 

Nhưng khi chuẩn bị mở cửa, tôi nghe thấy một cuộc tranh cãi bên ngoài. 

 

“Không được, không thể để cô bé ấy ở lại nhà mình.” 

 

“Con bé học nội trú ở trường Trung học, cuối tuần chỉ đến ở một ngày. Anh không biết hoàn cảnh gia đình của Nam Trúc, em thật sự lo rằng nếu cứ tiếp tục thế này sẽ làm hỏng con bé...” 

 

“Anh biết gia đình con bé, nhưng em cũng phải nghĩ cho gia đình nhỏ của chúng ta chứ. Em thì đang mang thai, chẳng bao lâu nữa bố mẹ sẽ đến chăm sóc em, em định để cho bố mẹ ở đâu? Trải chiếu ngủ dưới đất trong phòng chúng ta à?”

 

“Em cũng biết mà, bố mẹ anh đối với gia đình của em.... Chúng ta đến được bước này cũng không dễ dàng gì.”

 

“Em muốn cho con bé mượn tiền, anh không phản đối. Làm việc tốt, có thể giúp thì cứ giúp, nhưng chuyện này thực sự không thích hợp. Nam Nam, em suy nghĩ kỹ lại đi...” 

 

Tôi buông tay khỏi tay nắm cửa. 

 

Một cô gái có gia cảnh nghèo khó, phải rút xương lột da mới thoát khỏi bản năng thiếu thốn tình yêu tận trong xương tủy. 

 

Quá trình hình thành một khả năng độc lập, đi kèm với đó là những cơn đau dữ dội hơn bình thường. 

 

Nhưng không ai hiểu, họ chỉ cho rằng những suy nghĩ đó thật ngu ngốc. 

 

Khi con người thiếu thốn tình yêu, họ không chọn mạnh mẽ ngay, mà sẽ đi tìm kiếm và bù đắp lỗ hở đó. 

 

Nhưng cái bản năng tưởng chừng như ngu ngốc và vô lý đó, lại bị tước bỏ một cách đột ngột vào lúc này. 

 

Tôi không thể phụ lòng sự tử tế ấy. 

 

Chỉ có thể học hành chăm chỉ hơn. 

 

Tên của Giang Tống gần như đã bị tôi gạt ra khỏi ký ức, không còn cố tình nhớ đến nữa. 

 

Anh ấy không thường đến trường, thoáng cái đã vài tháng trôi qua, tôi mới nhận ra hình như đã lâu không gặp anh nữa. 

 

Cho đến một cuối tuần. 

 

Anh ấy đứng dưới khu tập thể nơi tôi sống. 

 

Mặc một chiếc áo hoodie tối màu, mái tóc đỏ rực như vừa mới được nhuộm lại, trên người còn có mùi hương nước hoa nam thoang thoảng.   

 

Khu này có nhiều người qua lại, ai đi ngang qua cũng đều nhìn về phía chúng tôi. 

 

Tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh họ sẽ bàn tán về chuyện này trong lúc rảnh rỗi, với những ánh mắt không mấy thiện cảm thế nào. 

Loading...