ĐÓA HOA NỞ RỘ TỪ KHE ĐÁ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:25:15
Lượt xem: 998
Cuộc đời tôi, như thể chỉ còn lại một con đường duy nhất mà họ nói: kết hôn, sinh con, kiếm thêm chút tiền sính lễ.
Rồi như mẹ tôi, bị sai tới sai lui, trở thành cái máy sinh sản.
Xong cả nửa đời lại lao tâm khổ tứ với chuyện cơm áo gạo tiền, cuối cùng chấp nhận thực tại.
Nếu là như vậy, tôi thà ra ngoài đi làm, rời khỏi nơi này còn hơn.
Nhưng tôi… không cam lòng.
Tôi rất muốn được tiếp tục học tập!
Vết thương trên mặt không được xử lý, nửa đêm vẫn đau nhói.
Tôi nằm trên giường, nước mắt lăn dài, cố gắng cắn chặt cổ tay mình để không phát ra tiếng động.
Nhưng không ngờ tới một điều, cô Lâm đã đến thăm nhà tôi.
Cô cầm một phong bì, đặt trước mặt bố mẹ tôi: “Trong này có 1 vạn tệ.”
Tôi sững sờ.
Bố mẹ tôi cũng không khác là mấy.
Đó là tiền lương mà họ phải tích góp trong hơn nửa năm.
Thêm Nam Gia Bảo ăn chơi, họ càng phải mất nhiều năm nữa mới tiết kiệm được.
Một lúc sau, mẹ tôi ấp úng hỏi: “Cô ơi, đây là?”
Cô Lâm mỉm cười nắm tay tôi: “Nam Trúc là thủ khoa kì thi Trung học vừa rồi, đây là học bổng từ trường Trung học trong thành phố. Họ nói rằng, nếu em ấy đi học thì sẽ được miễn học phí.”
Tôi ngớ người, nhanh chóng quay sang phía cô Lâm.
Tôi chưa từng nghe nói về việc này.
Cũng đã không còn ở độ tuổi trẻ con ngây thơ.
Hầu như ngay lập tức, tôi nhận ra sự thật rằng:
Số tiền này, là của cô Lâm.
Bố tôi liếc thoáng qua số tiền, lại nhìn cô Lâm: “Chỉ học thôi cũng có thể kiếm được tiền sao?”
Cô Lâm lắc đầu: “Người bình thường không thể, chỉ những học sinh học rất giỏi mới có thể.”
“Đợi sau này Nam Trúc lên đại học, sẽ có học bổng, trợ cấp học tập, gia đình gặp khó khăn cũng có thể xin khoản vay học phí, tất cả đều không cần gia đình phải chi thêm tiền. Nam Trúc là một hạt giống tốt, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ có tương lai tươi sáng. Tôi nghe nói hiện giờ hai người đang tìm mối cho em ấy, làng mình thì có thể cho bao nhiêu tiền sính lễ chứ? Sau này Nam Trúc có thể kiếm được chừng nào? Gia đình các người không tính được sao?”
Giọng nói của cô Lâm dịu dàng, nhưng người luôn vững chắc đứng che chở đằng trước cho tôi.
Còn tôi chỉ có thể nhìn cô, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Tôi tiễn cô Lâm ra ngoài.
Nhìn thấy không có ai theo sau, cô lén đưa cho tôi một thẻ ngân hàng.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Xin lỗi, cô đã lừa con. Trước đó cô cũng đã xem nhật ký của con một chút, cô đảm bảo chỉ là một chút thôi.”
Cô Lâm thở dài: “Lúc trước… cô cũng giống vậy, gia đình chỉ đồng ý cho anh trai cô đi học, cô…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doa-hoa-no-ro-tu-khe-da/chuong-4.html.]
“Cô Lâm…”
Cô Lâm nhắm mắt lại.
Cô ấy cũng mới hai mươi mấy tuổi.
“Nhưng bây giờ, cô muốn làm gì cũng có thể tự mình ra quyết định, con chỉ cần học thật tốt. Tiền học đại học cô sẽ lo cho em, toàn bộ chuyển trong thẻ này, coi như cho em vay. Tương lai sẽ phải trả lại, hiểu không?”
Tôi vô cùng cảm kích.
Tay nắm chặt thẻ ngân hàng, vừa khóc vừa gật đầu: “Dạ hiểu ạ.”
7.
Bởi vì là thủ khoa kỳ thi Trung học, tôi được trường Trung học tốt nhất trong thành phố chiêu mộ.
Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một khuôn viên lớn đến như vậy.
Cổng vào rộng rãi và sang trọng, ngày khai giảng còn có đài phun nước đẹp mắt.
Hoàn toàn khác biệt với trường Trung học cũ kỹ ở khu phố cổ kia.
Các nữ sinh ở đây càng xinh đẹp hơn, các chàng trai thì tỏa ra sức sống thanh xuân, họ tràn đầy tuổi trẻ và năng lượng.
Còn tôi, luôn âm thầm lặng lẽ, vẫn cảm thấy bản thân như một kẻ lạc lõng.
Tôi đeo cặp kính dày và đen, mái tóc che khuất đôi mắt, điều này dường như mang lại cảm giác an toàn hơn.
Những giáo viên ban đầu có kì vọng lớn vào thành tích của tôi cũng đã thất vọng lắc đầu khi thấy sự ảm đạm và nhút nhát đó.
Vào trường Trung học bắt buộc phải ở ký túc xá.
Vì vậy tôi may mắn có được một chút không gian thoải mái của riêng mình.
Nhưng không lâu sau, những ngày đến trường của tôi dần dần trở nên khó khăn.
Nguyên nhân xuất phát một hoạt động bình chọn hoa khôi trên diễn đàn trường.
Có người đăng bài nói rằng đã thấy tôi tháo kính ra.
Họ cảm thấy tôi còn đẹp hơn cả Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn là con gái của một doanh nhân nổi tiếng ở địa phương.
Cô ta không thích mặc đồng phục, luôn có đủ các bộ sưu tập thời trang theo mùa mới nhất.
Khuôn mặt còn non nớt luôn được trang điểm đậm, thậm chí cả móng tay đều được đính đầy đá lấp lánh.
Cô ta thường xuyên kiêu ngạo, chẳng để ai vào mắt.
Là một người đến từ thế giới hoàn toàn khác xa so với tôi.
Nhưng chỉ vì câu nói trên diễn đàn, tôi đã bị bạo lực học đường.
Hạ Noãn Noãn dẫn đầu, cùng với nhóm chị em của mình, chặn tôi lại trong nhà vệ sinh nữ vào giờ ăn tối.
Họ nắm chặt cằm tôi, bắt tôi phải nhìn thẳng vào mắt Hạ Noãn Noãn.
Trong đôi mắt vốn xinh đẹp ấy giờ đây lại tràn ngập sự tàn nhẫn.