ĐÓA HOA NỞ RỘ TỪ KHE ĐÁ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:25:41
Lượt xem: 920
“Thứ quê mùa này còn dám tưởng mình là tiên nữ hạ phàm cơ à? Bẩn c.h.ế.t đi được, quần áo mãi vẫn chưa thấy thay bao giờ, chắc là bốc mùi rồi nhỉ?”
“Chỉ dựa vào cái mặt này, mà mày còn tưởng mình là hoa khôi á?!”
“Đánh mày, tao còn chê bẩn tay lắm!”
Nói xong, đám bạn của cô ta lập tức xông lên.
Bọn họ luôn tay luôn chân đ.ấ.m đá tôi.
Những cô gái nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng lực đánh thì không hề nhẹ chút nào.
Họ vừa đánh, vừa hỏi một cách ác ý: “Cái gương mặt trông đã thấy giống như đĩ, giả bộ thanh cao gì chứ?”
“Thứ quê mùa ghê tởm! Đồ đĩ hôi thối!”
“Đồ cẩu điếm, mày cũng dám so với Noãn Noãn sao?!”
“Không nhìn xem mình là cái thá gì!”
…
Khung cảnh bị chặn lại như vậy liên tiếp xảy ra.
Tôi dũng cảm đi nói với giáo viên chủ nhiệm về chuyện này.
Cô là giáo viên mới vào nghề, đang trong giai đoạn đầy tâm huyết nhất.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Sau khi nghe tôi kể xong thì rất tức giận.
Cô ấy đi tìm từng người để nói chuyện, định mời phụ huynh của họ đến trường.
Thậm chí còn định báo cáo cho Phòng Giáo dục để xử lý đám người đó.
Tôi vốn tưởng rằng họ sẽ kiềm chế lại.
Nhưng tôi đã sai hoàn toàn.
Khi đi ngang qua Hạ Noãn Noãn.
Cô ta dùng móng tay nhọn hoắc, được trang trí cẩn thận, bóp chặt cánh tay tôi.
Rất mạnh.
Gần như găm vào tận da thịt.
“Mày c.h.ế.t chắc rồi,” khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hiện lên chút dữ tợn, “Đồ mách lẻo.”
Chẳng bao lâu sau, giáo viên chủ nhiệm, người sẵn lòng đưa tay giúp đỡ tôi, đã bị điều chuyển công tác.
Tôi không còn gặp lại cô ấy ở trường nữa.
Chỉ nghe nói rằng cô ấy đã được điều chuyển đến một trường Trung học ở huyện.
Tôi biết, có lẽ là vì tôi.
Giáo viên mới đã đến để thế chỗ cho cô ấy.
Cô giáo ở tuổi trung niên, khoảng 40 tuổi, nhìn có vẻ liêm chính.
Tôi tưởng rằng giáo viên mới cũng có thể giúp mình.
Nhưng trong ánh mắt của cô chỉ toàn là sự sợ hãi.
“Tôi từ đầu đã không muốn nhận lớp của các em, nhưng cũng không còn cách nào…”
“Tôi có gia đình và con nhỏ, không thể mặc kệ tất cả mà đối phó với họ, thật sự không được, em hãy buông tha cho tôi đi, được không?”
Trong lòng tôi lập tức lạnh đi.
“Vậy em sẽ báo cảnh sát—”
“Báo cảnh sát thì sao?! Có thể bắt bọn họ không? Họ vẫn trong độ tuổi vị thành niên! Hơn nữa, em có chứng cứ gì à?”
“Em biết gia thế đằng sau họ như thế nào không? Nếu thật sự ồn ào lên, em nghĩ ai mới là người sẽ không được đi học nữa?!”
Không được học…
Ba từ này khiến tôi giật mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doa-hoa-no-ro-tu-khe-da/chuong-5.html.]
“…Cô cầu xin em, đừng gây rắc rối nữa, hãy chịu đựng một chút cho qua đi.”
Giáo viên mới với vẻ mặt áy náy khuyên nhủ tôi: “Chờ khi họ chơi chán rồi, quên đi sự tồn tại của em, sẽ ổn thôi…”
“Chơi?”
Mọi đau khổ của tôi trong mắt cô ấy, chỉ đơn giản là “chơi” thôi sao?
Nhưng khi nào họ mới chơi chán chứ?
Sau lần “báo cáo” này, đám người đó càng trở nên hung hăng hơn trong việc bắt nạt tôi.
Tôi chẳng biết phải cầu cứu ai.
Cuối cùng, chợt nghĩ đến một người.
Cô giáo Lâm.
Ngày tôi đi tìm cô, trời đổ một trận tuyết lớn.
Cô giáo Lâm lái chiếc xe đạp cũ sơn đã bong tróc, kêu “két két” trên đường về nhà giữa trời tuyết.
Cô nhìn thấy tôi, đầu tiên là hơi ngỡ ngàng, sau đó ngay lập tức đi đến, quấn chiếc khăn quàng của cô quanh cổ tôi.
Nhiệt độ ấm áp tràn ngập, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt cô.
“Con gái… sao lại ra ngoài như vậy? Người lạnh hết cả lên thế này, chắc là đợi lâu rồi nhỉ?”
“Hay là không đủ tiền tiêu à? Chờ cô về nhà lấy thêm cho em…”
Cô giáo Lâm sống trong một khu chung cư cũ.
Tường nhà cũ nát, gió thổi mưa xối, gần như có thể thấy rõ được vết nứt.
Không tốt hơn nhà tôi là bao.
Tôi nghĩ đến ánh mắt sợ sệt của giáo viên chủ nhiêm mới kia.
Nghĩ đến cô giáo trước đã bị điều chuyển công tác một cách lặng lẽ và vô cớ.
Những lời sắp nói ra, chợt bị ngắt quãng.
“Không sao đâu ạ, cô giáo Lâm …
“Em chỉ muốn, muốn đến thăm cô chút thôi.”
8.
Đó là khoảng thời gian khó chịu nhất trong cả cuộc đời tôi.
Đồng phục của tôi lúc nào cũng bẩn thỉu.
Trên người, thường có đủ chỗ bầm tím và vết máu.
Ngoài việc bị đánh đập, họ còn bắt đầu phát hiện rằng có những trò chơi khăm cũng rất thú vị.
Ví dụ như đổ mực đỏ lên ghế.
Hay để một con rắn ngoe ngúc trong ngăn bàn.
Tôi không có ý định nhượng bộ.
Cũng không muốn nhượng bộ.
Tôi nhìn chằm chằm vào nhóm Hạ Noãn Noãn đang cười đùa ở hàng ghế phía sau.
“Mày chưa từng đến ngày kinh nguyệt bao giờ à?”
“Nếu đã từng thì có gì đáng xấu hổ, có gì đáng buồn cười?”
Tôi lạnh lùng lấy con rắn ra.
Giữa những tiếng hét thất thanh, ném nó lên bàn của Hạ Noãn Noãn.
Cười tươi: “Thú cưng nhỏ này, rất đáng sợ nhỉ?”
Trong những trận đánh đập, tôi bắt đầu phản kháng, ngay cả khi tay chân bị trói chặt, tôi cũng sử dụng cả răng làm vũ khí.
Nhưng những gì tôi nhận được chỉ là sự bạo lực ngày càng gia tăng.
Không ai dám tiến lên giúp.