Độc giả, đừng tiêu chuẩn kép nữa! - Chương 11. Những món quà khác biệt
Cập nhật lúc: 2024-10-13 09:44:48
Lượt xem: 35
“Em biết cha mẹ muốn bù đắp cho chị, nhưng em cũng đối xử với chị rất tốt, em đem trang sức em thích chia cho chị, em còn chuẩn bị quà sinh nhật cho chị nữa."
“Nhưng chiếc váy này rõ ràng là của em, chị không biết đâu......Em đợi rất lâu và tôi thực sự thích chiếc váy này".
Lâm Minh Châu vừa nói vừa khóc.
Tôi thở dài: "Chị biết, váy là của em, chị sẽ không cướp của em đâu mà."
"Chị có cướp hay không quan trọng sao? Anh trai đã đưa váy cho chị. Cho dù bây giờ chị đưa váy lại cho em, em cũng sẽ không vui, anh trai và ba mẹ cũng sẽ không vui, bọn họ chỉ cảm thấy em không hiểu chuyện.”
"Chị rất tốt, cha mẹ ......Anh trai đều thích chị, nhưng em quá vô dụng, lần này anh ...... thi Toán học ......Em đã không đạt tiêu chuẩn."
Cô khóc nức nở, rồi lấy khăn giấy xì mũi.
......Tôi không thể nhịn được nữa.
"Chị cười cái gì?" Cô ấy trừng mắt nhìn tôi.
"Lâm Minh Châu, chuyện này không trách chị được." Tôi hỏi cô ấy.
"Lâm Minh Dương đưa cho chị thứ thuộc về em, bởi vì đầu óc hắn không tốt. Anh ta không chỉ không chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm sai, mà còn khiến hai chị em mình cãi nhau ở đây."
"Đến lúc đó, cha mẹ sẽ cảm thấy em không hiểu chuyện, còn có thể cảm thấy sự xuất hiện của chị gây phiền toái, nhưng bọn họ sẽ cho rằng Lâm Minh Dương là một người anh trai tốt, hiểu chuyện.."
Đầu óc Lâm Minh Châu dường như đã xoay chuyển:
"Tại sao?"
"Ừ, tại sao?"
Tôi hỏi lại: "Không phải một hai ngày mà em có thành tích không tốt, tại sao lần này cha đột nhiên nổi giận?"
Lâm Minh Châu suy nghĩ một hồi: "Bởi vì anh trai nói bài kiểm tra toán của em về cơ bản là trống rỗng, cha hiểu lầm rằng em có thái độ không tốt, cố tình nộp giấy trắng, nhưng mà em thực sự không làm được."
……
Tôi nhìn chiếc váy trong tay và hỏi: "Chiếc váy này giá bao nhiêu?"
"Hơn 80 vạn."
"Tám mươi!!"
CMN, đắt như vậy?
Dù tôi kinh hãi, nhưng gia đình tôi là hào môn mà, tôi cần phải bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doc-gia-dung-tieu-chuan-kep-nua/chuong-11-nhung-mon-qua-khac-biet.html.]
Tôi hắng giọng: "Chỉ là một chiếc váy trị giá hơn 80 vạn tệ, chúng ta ở chỗ này tranh tới tranh lui."
"Mà Lâm Minh Dương cái gì cũng không cần tranh giành, em đoán xem quà sinh nhật cha tặng cho hắn sẽ là gì?"
「......」
Lâm Minh Châu và tôi đi xuống lầu.
Vẻ mặt của cha Lâm đã dịu đi rất nhiều.
Mẹ Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy chúng tôi không cãi nhau.
"Mẹ đã mắng cha các con rồi, không biết làm loạn cái gì?"
"Hai chị em đừng để trong lòng, chỉ là một chiếc váy, có đắt hơn nữa cũng không quan trọng bằng người nhà."
Tôi nói: "Mẹ nói đúng, những thứ ảnh hưởng đến tình cảm của chị em tụi con, đều là những thứ không tốt."
Trong mắt Lâm Minh Dương lóe lên một chút yếu ớt, hắn cũng không lên tiếng.
Trong mắt Lâm Minh Dương hiện lên một tia chột dạ, không nói gì.
Tôi hướng hắn ngọt ngào cười: "Anh trai, anh cầm đồ của Minh Châu đưa cho em làm quà tặng, anh đúng là quá keo kiệt, em còn chuẩn bị cho anh một cái đồng hồ đấy."
Hắn ung dung xin lỗi: "Là anh không đúng, anh không hiểu đồ của con gái, cho rằng Minh Châu thích, em cũng sẽ thích.
Tôi lắc đầu nói: "Em không thích đồ của Minh Châu, nhưng em thích đồ của anh, phải làm sao đây?"
Hắn cắn răng, cưỡng ép kìm nén sự không hài lòng: "Lát nữa anh sẽ chuyển tiền cho em, em có thể tự chọn món quà mình thích."
"Cảm ơn anh.
……
Vì tôi tròn mười tám tuổi nên cha mẹ Lâm đã tặng cho tôi một chiếc xe hơi.
Chờ sau khi thi đại học tôi lấy bằng lái xe là có thể lái.
Cha Lâm còn lo lắng Lâm Minh Châu không vui, nói: "Minh Châu, chờ con trưởng thành, ba mẹ cũng tặng con một chiếc xe.
“Cha mẹ tuyệt đối sẽ không thiên vị, đối với các con đều giống nhau.”
Lâm Minh Châu cũng không có ý kiến, dù sao hàng năm cô đều có quà sinh nhật.
Tôi mỉm cười: "Cha, vậy quà cha tặng cho anh trai là gì?"
Ông Lâm cầm lấy một phần văn kiện: "Lúc trước cha đã đồng ý, chờ sau khi Minh Dương trưởng thành, sẽ cho nó 5% cổ phần của Lâm thị.”