Độc giả, đừng tiêu chuẩn kép nữa! - Chương 15. Tin tưởng
Cập nhật lúc: 2024-10-13 09:49:03
Lượt xem: 13
Mẹ Lâm vội vã chạy đến, lo lắng hỏi:
"Minh Châu đâu? Sao con bé lại bị thương?"
Lâm Minh Dương đứng bên cạnh lên tiếng trước:
"Mẹ, Minh Châu bị người ta đánh hội đồng trong phòng dụng cụ, người đầy thương tích, gáy bị vật nặng đập vào, chảy rất nhiều máu."
"Bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi."
Mẹ Lâm nắm lấy tay Lâm Minh Châu, đau lòng rơi nước mắt.
"Sao trong trường học lại có thể có loại người như vậy chứ?"
"Con bé từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ sở gì, chỉ cần trầy da một chút thôi cũng đau đến mức khóc um lên."
Tôi an ủi: "Mẹ, cảnh sát đã vào cuộc điều tra rồi."
Mẹ Lâm lúc này mới chú ý đến tôi:
"Y Y, sao quần áo con lại ướt hết thế này?"
"Có phải ở trường cũng có người bắt nạt con không?"
"…" Tôi không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Lâm Minh Dương lạnh lùng tra hỏi tôi:
"Lâm Y, lúc Minh Châu bị nhốt, con bé đã nhắn tin cho em, sao em không đến?"
"Nếu em đến sớm hơn, có lẽ con bé đã không bị thương nặng như vậy."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: "Lâm Minh Dương, anh thật sự không biết sao?"
"Biết cái gì?"
Tôi không có bằng chứng, cũng không biết chuyện này có liên quan đến anh ta hay không.
"Mẹ, con bị nhốt trong nhà vệ sinh, còn bị người ta tạt nước vào người."
"Lúc con nhìn thấy tin nhắn thì đã muộn rồi."
Mẹ Lâm nhìn Lâm Minh Châu, lại nhìn tôi, không nói lời trách móc nào.
Bà dịu dàng xoa đầu tôi: "Đừng sợ, có mẹ ở đây."
"Bất kể là ai đã làm tổn thương hai đứa, cha mẹ sẽ không bỏ qua cho kẻ đó."
Mắt tôi cay xè, không kìm được khóc òa lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/doc-gia-dung-tieu-chuan-kep-nua/chuong-15-tin-tuong.html.]
Khoảnh khắc này, tôi mới thực sự cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã quen sống tự lập, tình cảm cũng rất nhạt nhòa.
Ngay cả khi trở về nhà họ Lâm, tôi cũng chỉ coi đó là một chiến trường.
Lúc nào cũng nghĩ cách tranh giành lợi ích cho bản thân.
Cha, mẹ, em gái, đối với tôi đều rất xa lạ, trong thâm tâm tôi chưa bao giờ coi họ là người nhà.
Lâm Minh Dương muốn giở trò, vậy thì tôi đấu với anh ta, những người khác trong nhà họ Lâm chỉ là công cụ để tôi lợi dụng.
Nhưng nhìn thấy Lâm Minh Châu nằm đây, tôi đột nhiên cảm thấy mình đã sai rồi.
Đáng lẽ tôi nên nói rõ với cha mẹ từ trước, ít nhất để họ đề phòng Lâm Minh Dương.
"Mẹ, con xin lỗi."
Mẹ đưa tay lau nước mắt cho tôi: "Sao lại khóc? Đây đâu phải lỗi của con."
Những người làm hại Minh Châu đều là học sinh lớp mười một.
Cảnh sát lần lượt thẩm vấn, những kẻ đó đều một mực khai là tôi xúi giục.
Hành lang bệnh viện.
Lâm Minh Dương nghiêm nghị lên án tôi:
"Lâm Y, nhà họ Lâm tuy có lỗi với em, em có gì bất mãn thì nhắm vào anh, sao lại làm hại Minh Châu?"
"Có phải em ghen tị với nó không? Vậy mà nó đối xử với em tốt như vậy!"
Tôi không để ý đến anh ta, quay sang giải thích với mẹ: "Mẹ, không phải con."
Mẹ vỗ nhẹ vào tay tôi: "Mẹ tin con, cha con đã đến trường tìm ban giám hiệu điều tra rồi."
"Minh Dương, chuyện chưa có chứng cứ, con không thể tùy tiện vu oan cho em gái."
"Mẹ, từ ngày Lâm Y được tìm về, nó luôn so mình với Minh Châu, điểm số thì hơn Minh Châu, khiến Minh Châu bị cha mắng, đến cả váy cũng muốn giành với Minh Châu."
"Người ngoài đều nói Lâm Y không bằng Minh Châu, nên nó mới sinh lòng oán hận."
"Lâm Minh Dương, não anh có vấn đề à?" tôi mắng.
"Tôi và Minh Châu vẫn luôn hòa thuận, rõ ràng là anh đã lấy váy của con bé, cố tình nhét cho tôi."
Bỗng nhiên, từ trong phòng bệnh vọng ra tiếng khóc.
Lâm Minh Châu tỉnh rồi.