Đồng Nghiệp Mang Thai Cứ Đòi Đi Ké Xe Tôi - 13
Cập nhật lúc: 2024-08-05 17:25:42
Lượt xem: 328
13
Qua mấy ngày, Lý Đình Đình khỏi bệnh, quay lại làm việc, còn đưa cả chồng chị ta đi làm.
Gã ta hùng hổ bước vào như đòi nợ trả thù: “Ai là Trần Nhạc Kỳ?”
Lý Đình Đình dựa vào người gã, chỉ ngón tay thon dài vào tôi: “Chồng, chính là cô ấy.”
Tôi đứng dậy, lòng bàn tay đổ mồ hôi, làm bộ trấn định: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Gã nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt ác độc: “Trần Nhạc Kỳ, mày hại vợ tao phải nằm viện!”
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Nghe vậy, tôi dở khóc dở cười: “Sao lại là tôi hại? Vợ anh bị sốt, tôi có lòng tốt giúp chị ta gọi xe cứu thương, chẳng lẽ là tôi sai?”
Lý Đình Đình nói: “Nhạc Kỳ, vốn dĩ chị chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi là khỏi, mà em cứ nhất định phải gọi xe cứu thương đưa chị đi bệnh viện, nằm viện mấy ngày, tốn không ít tiền, chẳng lẽ em không nên trả số tiền này?”
Gã kia ép buộc tôi: “Vợ tao chỉ bị sốt bình thường thôi, đưa đi bệnh viện bị đám bác sĩ lừa lọc, gì mà kiểm tra điện tâm đồ huyết áp các thứ, tốn không ít tiền, tao mặc kệ, mày phải trả số tiền này!”
Tôi mỉm cười: “Không biết anh chị muốn bao nhiêu nhỉ?”
Gã lớn tiếng: “Không nhiều lắm, chỉ một vạn thôi.”
Xem ra Lý Đình Đình vẫn chưa ý thức được tôi đã không còn là quả hồng mặc chị ta nắn bóp như hồi trước, dễ gì tôi nôn tiền ra?
“Anh bảo là bác sĩ lừa các anh, sao không bắt bác sĩ trả tiền ấy? Bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi là sao vậy? Nếu tôi không gọi xe cứu thương, vậy nhỡ Đình Đình bị làm sao, có phải các người lại muốn tôi chịu trách nhiệm? Như vậy xem ra, tôi nghi ngờ các ngươi âm mưu tống tiền tôi, tôi muốn báo cảnh sát.” Nói rồi, tôi cầm máy định gọi điện thoại.
Gã thấy thế, đột nhiên tát tôi một cái, “Con đ.ĩ già này, mày noi cái đ.éo gì đấy! Mau trả tiền cho tao!”
Tôi bị đánh, ngã xuống đất, đầu váng mắt hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dong-nghiep-mang-thai-cu-doi-di-ke-xe-toi/13.html.]
Lúc trước gã đánh Lý Đình Đình, Lý Đình Đình không truy cứu, nhưng tôi thì không.
Giây phút tôi ngã xuống đất, cảnh sát vừa ập vào, nhìn thấy hết thảy.
Từ lúc tôi nhìn thấy chồng Lý Đình Đình vào công ty, tôi đã lặng lẽ xin đồng nghiệp báo án giùm.
Ai bảo hồi trước gã tới công ty đánh vợ, mọi người đều biết, đồng nghiệp không chút do dự bèn giúp tôi.
Có cảnh sát và đồng nghiệp ở đây làm nhân chứng, hơn nữa công ty có camera, tôi có thể tố cáo gã tội tống tiền.
Bị đưa tới Cục cảnh sát, Lý Đình Đình sợ hãi, liều mạng nháy mắt ra hiệu với tôi, “Nhạc Kỳ, bọn chị nói giỡn với em thôi, sao em lại coi là thật chứ! Mau giải thích rõ ràng với cảnh sát đi!”
Tôi còn chưa mở miệng, cảnh sát liền nói: “Vị đồng chí này, cảnh sát chúng tôi không bị mù, có phải nói giỡn hay không vẫn nhìn rõ lắm.”
Ngay sau đó, cảnh sát nói với đôi vợ chồng kia về tính nghiêm trọng của tội cố ý gây thương tích và tống tiền.
Chồng Lý Đình Đình từ tự cao tự đại, rồi bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nhưng gã không chịu xuống nước xin tôi thông cảm, chỉ có thể để vợ gã cầu xin tôi.
“Nhạc Kỳ, chồng chị không thể ngồi tù! Em muốn đứa trẻ vừa sinh đã không có bố ư? Đồng nghiệp với nhau mà, em tha thứ cho chị đi! Đều là lỗi của chị, không liên quan chồng chị đâu mà, là do chị mang thai xong bị ngốc, bị bệnh viện lừa tiền, nhất thời tức giận nên mới đi tìm em, sau này chị sẽ không như vậy nữa, em đại nhân đại lượng, tha cho bọn chị đi.”
Tôi cong môi cười: “Đồng nghiệp với nhau, tôi sẽ không để chồng chị ngồi tù đâu.”
Cuối cùng, vợ chồng bọn họ phải bồi thường cho tôi tiền thuốc men và tiền thiệt hại tinh thần.
Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nhưng, tôi cũng không phải kẻ tham tiền, mà chuẩn bị lấy số tiền này tặng cho chồng của Lý Đình Đình một món quà.