Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đứng trong gió lạnh yêu em - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:43:37
Lượt xem: 3,260

21.

Dì Vương Diệp không biết quan hệ hiện tại của tôi và Chu Diễn nên sắp xếp cho bọn tôi ở chung một phòng.

Tôi không muốn họ biết đến chuyện của Chu Diễn và tôi .

Thôi chỉ một đêm vậy .

Trong lúc tắm , tôi vô tình bị trượt chân .

Chu Diễn nghe thấy tiếng vội vàng chạy vào, tôi ướt sũng, thậm chí người còn không quấn khăn tắm .

"Em bị trượt hả? "

Tôi bị bong gân, nhưng vẫn ngồi dưới đất và ôm n.g.ự.c .

"Không có gì, anh đi ra ngoài trước đi. "

Chu Diễn nhíu mày, lấy chiếc khăn tắm trên kệ, quấn quanh người tôi , bế tôi lên .

"Mắt cá chân của em bị bong gân rồi. Để anh bế em ra ngoài trước. "

Sau khi được đặt lên giường, tôi lập tức lấy chăn quấn quanh người .

Chu Diễn đi ra ngoài .

"Dì, dì có rượu thuốc không? "

“Dì có, vừa rồi dì nghe thấy tiếng Tiểu Hàm, con bé bị thương hả? ”

Chu Diễn nháy mắt cầm một bình rượu thuốc màu đỏ đi vào, đổ một ít vào trong lòng bàn tay .

Khi anh ấy tắm rửa xong, tôi nhắm mắt lại .

Chẳng mấy chốc, phía giường bên lún xuống.

Khi tôi giả vờ ngủ, tôi có thể cảm thấy anh ấy đang nghiêng người về phía tôi .

Sau đó, anh ấy càng quá đáng hơn , dám kéo tôi ôm vào lòng.

Tôi giả vờ một lúc, nhưng bây giờ không thể giả vờ được nữa, tôi mở mắt ra nhìn chằm chằm vào anh ấy .

Chu Diễn cúi xuống hôn môi tôi say đắm .

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng và trìu mến.

Mãi cho đến khi tôi nhận ra mình đang làm gì, tôi mới đẩy anh ta ra.

Chu Diễn ngơ ngác nhìn trần nhà , khẽ mỉm cười, nhưng nước mắt lại rơi.

Rốt cuộc anh ta muốn làm gì ? Sau hai năm kết hôn, chẳng phải rất ghét tôi sao, bây giờ sắp li hôn rồi, lại đối xử với tôi tốt như vậy .

Vừa rồi lúc anh ấy nắn chân cho tôi, vì biết tôi bị bong gân nên động tác của anh ấy vô cùng nhẹ nhàng .

Kết thúc cả rồi, còn tới dịu dàng hôn tôi, lôi kéo tôi rớt vào vũng bùn một lần nữa sao .

Hay muốn tôi lại tiếp tục theo đuổi anh ta thêm hai năm nữa ?

Chu Diễn nhìn thấy tôi khóc, vội vàng giơ tay lau nước mắt cho tôi .

“ Anh xin lỗi, là lỗi của anh vì đã làm em khóc. ”

"Đánh mắng anh cũng được , nhưng em đừng khóc có được không? "

Tôi ngẩng đầu lên, cố kìm nước mắt .

" Tại sao vậy, Chu Diễn? "

" Chị Dương nói anh đến thăm em khi em bị tai nạn hôn mê có đúng không? "

Sau một lúc im lặng, anh gật đầu .

Tôi ngồi dậy và hỏi .

" Sao anh không nói cho em biết? Sao ban ngày anh không tới thăm em? Anh muốn em hiểu lầm anh hả? "

"Hay ban ngày em xấu quá nên anh không nhận ra hả? "

Anh kéo tôi vào lòng .

" Anh xin lỗi. Đều tại anh đã làm em buồn. Trong trái tim anh, em luôn là người quan trọng nhất. "

"Anh nghĩ em tin không? Chỉ một câu là xong rồi sao ? Hai năm qua, anh đối với em lạnh như băng, dù em có cố gắng đến đâu, cũng không sưởi ấm được anh. Thì ra em là người bị anh ghét nhất, bây giờ anh nói như thế , anh nghĩ em còn tin anh không? "

“Là anh không nhận ra tình cảm của mình nên mới làm em tổn thương như vậy. ”

Tôi không muốn nghe và đẩy mạnh Chu Diễn ra .

Sau vài giây giằng co, anh ôm gối xuống giường: “Em đừng kích động, anh ra ghế sô pha ngủ. ”

22.

Xuống lầu vào sáng sớm .

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng người đang ngồi trên ghế sofa.

Người đàn ông quay người một bên, mỉm cười với tôi .

"Em dậy rồi hả? "

"Anh đến từ bao giờ thế? "

Thôi Húc và tôi đã nhiều năm không gặp nhau rồi .

Tôi từng coi anh ấy như anh trai trong nhà.

Anh ta đứng dậy .

" Anh nghe nói chú Trần gần đây sức khỏe không tốt, nên anh đến thăm. "

Anh ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều. lúc trước toàn mặc những bộ đồ xanh đỏ lòe loẹt, nhưng giờ lại ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, tôi thấy không quen .

“Em sẽ nhờ dì đưa anh lên. ”

Anh ấy bước tới chỗ tôi .

"Còn em thì sao, em không hoan nghênh anh à? "

Tôi lùi lại một bước .

Nhìn thấy ở cửa, Chu Diễn cùng bác sĩ đi vào .

Thôi Húc quay đầu lại, nhìn thấy Chu Diễn .

"Tôi lên trước nhé. "

Chu Diễn đi vào, liếc nhìn Thôi Húc đang đi lên lầu, ánh mắt lập tức trở nên tối tăm .

Nắm đ.ấ.m của anh cũng siết chặt lại .

Tôi bối rối, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Chu Diễn trong trạng thái này .

Khi anh ấy biết tôi đang nhìn anh ấy, Chu Diễn lập tức trở lại bình thường .

Anh mở chiếc túi trong tay lấy ra một đôi dép màu trắng .

" Trên đường đi đón bác sĩ, anh có đi ngang qua siêu thị nên chọn một đôi dép đi trong nhà dùng thử. Chân của em đang bị trẹo, mang dép mềm một xíu sẽ tốt hơn ."

Anh ấy cúi xuống, ra hiệu cho tôi ngồi xuống để thay dép cho tôi.

Dì đi tới, bưng tách trà trên bàn ra nói đùa .

"Đôi vợ chồng son tình cảm tốt ghê. "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dung-trong-gio-lanh-yeu-em/chuong-4.html.]

"Để em tự làm. "

Tôi cúi đầu thay dép, cách anh ấy nhìn Thôi Húc lại hiện lên trong đầu tôi .

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Chu Diễn. Chẳng lẽ anh ấy ghét Thôi Húc sao ?

Thôi Húc ở trong phòng bố tôi gần một tiếng mới đi xuống .

Anh ấy nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt rơi vào Chu Diễn .

" Nói chuyện chút không? "

“Được vậy ra ngoài nói chuyện. ”

Hai người đi ra ngoài sân. .

Tôi không hiểu, họ có thể nói gì với nhau cớ chứ?

Trong suy nghĩ của tôi, hai người họ không hề có điểm chung gì để gặp nhau.

Nhưng bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng ẩn giấu giữa hai người, tôi có thể thực sự được cảm nhận .

Tôi nhớ khi còn học đại học, Thôi Húc có lần đến gặp tôi và cũng gặp được Chu Diễn.

Nhưng Chu Diễn cũng không nói chuyện nhiều với anh ta, lúc đó anh đi thư viện.

Sau này hai người họ có gặp lại nhau không ?

Trần Nam nhặt một quả bóng lên, ngẩng đầu hỏi .

"Chị ơi, chị có thể chơi bóng đá với em không ? "

Tôi gật đầu : “Được. ”

Khi quả bóng lăn sang đầu bên kia, nơi hai người họ đang nói chuyện, tôi đi đến nhặt bóng lên .

" Nghe nói mấy năm nay cậu đối với Trần Hàm không tốt đúng không? "

“Anh là người ngoài, có tư cách gì nói về việc vợ chồng chúng tôi. ”

"Không đủ tư cách? Nếu không có cậu, tôi và Tiểu Hàm đã kết hôn lâu rồi. "

"Cô ấy sẽ không cưới anh. Ai tinh ý một chút cũng nhận ra được. Cô ấy có dành chút tình cảm gì cho anh đâu, cùng lắm xem anh như anh trai mà thôi. "

"Ừ thì Tiểu Hàm đúng là thích cậu, nhưng cậu cho cô ấy được cái gì, là thái độ xa cách? Hay đau khổ? Nếu là tôi, ít nhất tôi sẽ không để em ấy phải chịu ấm ức. "

"Anh nghĩ tôi muốn như vậy hả? Nếu lúc trước các người không phát điên cảnh cáo tôi nhưng không được, lại quay sang bức ép bố tôi, thì tôi đã không mẫu thuẩn giày vò làm tổn thương cô ấy. Một bên là người tôi yêu thương nhất, một bên là người cha tảo tần nuôi tôi, tôi lựa chọn ai, lương tâm cũng sẽ không được yên ổn."

Thôi Húc im lặng hồi lâu .

Tôi vừa nghe thấy giọng của Thôi Húc đã thấy rét lạnh toàn thân .

“ Thật xin lỗi, nếu biết cuối cùng anh vẫn không buông tay em ấy, chắc chắn chúng tôi sẽ không bức ép mạnh như vậy. ”

“Hả, một câu xin lỗi của anh, anh nghĩ bố tôi có thể sống lại được không? ”

"Bịch. "

Quả bóng rơi khỏi tay tôi.

Hai người họ khiếp sợ quay đầu lại .

"Tiểu Hàm, em đến lúc nào vậy? "

Bọn họ trong mắt, ánh mắt trở nên bối rối .

" Các anh đang nói cái gì ? "

Toàn thân tôi lạnh buốt , giống như bị rớt vào hầm băng.

Tôi nhìn chằm chằm vào Chu Diễn .

“Bố không thể sống lại là ý gì ? "

"Thôi Húc, anh đã làm gì bố của Chu Diễn? Không, các người đã làm gì? "

“ Ngoài anh ra còn ai tham gia vào việc này nữa ? ”

" Các anh rốt cuộc đang giấu em cái gì ? "

Tôi có linh cảm rằng sự thật đằng sau sẽ khiến tôi không thể chịu đựng nổi, nhưng tôi phải đối mặt với nó.

Chu Diễn chưa bao giờ nhắc tới bố trước mặt tôi, khi tôi hỏi anh ấy, anh ấy trở nên rất mất bình tĩnh .

Chu Diễn nhẹ nhàng xoay người tôi lại: “Đừng kích động, đợi khi em bình tĩnh lại, anh sẽ giải thích cho em. ”

"Tôi muốn biết ngay bây giờ, cầu xin các người, nói cho tôi biết. "

Thôi Húc lên tiếng .

" Xin lỗi, Tiểu Hàm, là anh, anh đã yêu em từ lâu, nhưng em chỉ coi anh là anh trai, em yêu Chu Diễn. Lúc đó anh tuổi trẻ ngông cuồng. Vốn tưởng Chu Diễn không xứng với em nên anh lấy tiền khinh nhục cậu ấy, yêu cầu cậu ta cầm tiền tránh xa em ra, nhưng cậu ta lại không lấy một xu còn nói anh đừng chơi những trò trẻ con như vậy nữa. Anh chỉ cảm thấy thật buồn cười, cậu ta có tư cách gì mà đòi so với anh, anh tức giận đến phát điên tìm người dạy cho cậu ta một bài học. Sau đó, anh lại phát hiện cậu ta vẫn không tránh xa em. Anh biết bố cậu ta làm việc ở thành phố này, nên đã tìm đến một nhóm người đánh bố cậu ấy bị thương nặng ” .

Tôi không thể tin những gì tôi vừa nghe thấy.

Tôi tát Thôi Húc một bạt tai.

"Rác rưởi. "

Tôi tát lệch nửa bên mặt Thôi Húc .

" Xin lỗi, Tiểu Hàm. "

“Chỉ cần em thấy dễ chịu một chút, em tát anh bao nhiêu lần cũng được. ”

"Đánh anh chỉ tổ làm bẩn tay tôi. "

"Anh có còn là con người không vậy, anh có biết không phải Chu Diễn không tránh xa tôi? Chính là tôi thích anh ấy, bám dính lấy anh ấy. "

“Anh đánh anh ấy xong rồi, còn phát điên tìm đánh bố anh ấy. Sao anh không đánh c.h.ế.t tôi đi? ”

"Tiểu Hàm. "

“ Anh cút đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa. ”

"Em cứ ghét anh, hận anh cũng được. Mấy năm nay, anh nghĩ sở dĩ Chu Diễn lạnh nhạt với em là vì bố của cậu ấy, anh cảm thấy ngày đêm bất an, chính tay anh đã hủy hoại hạnh phúc của em, nhưng mà anh lại không dám nói cho em biết. Anh biết một khi em biết sự thật, em chắc chắn sẽ ghét anh. Hôm nay nói ra cũng tốt, anh được giải thoát, người sai là anh, vì thế người trả giá phải là anh, hi vọng hai người không tiếp tục làm tổn thương nhau nữa, hãy sống thật hạnh phúc bên nhau nhé!"

“ Các người , ngoài anh ra còn ai nữa? ”

"Không còn ai cả, chỉ có anh thôi. Vừa nãy em nghe nhầm rồi. "

Tôi tự giễu cười: “Tin hay không thì anh không nói tôi cũng đoán được. ”

Thôi Húc quay đầu lại .

"Thật sự chỉ có anh thôi, em đừng nghĩ lung tung. "

Anh ta nhìn Chu Diễn cầu cứu .

Chu Diễn cũng gật đầu : "Không có người khác đâu. "

Tôi hy vọng lời Chu Diễn nói là sự thật ,không còn ai khác tham gia vào nữa.

Nhưng làm sao tôi có thể nghe nhầm được ?

Hóa ra Chu Diễn thực sự rất yêu tôi, giờ đây anh ấy muốn bảo vệ tôi , không muốn truy cứu nữa.

"Là bố tôi phải không? Hai người lên kế hoạch đánh bố Chu Diễn, muốn Chu Diễn ghét tôi có đúng không? "

"Chẳng phải bố của tôi vẫn luôn thích anh. Đã nhiều lần, ông ấy nói với tôi, tôi với anh là thanh mai trúc mã, nếu sau này có thể gả tôi cho anh, ông sẽ rất yên tâm. "

Tôi chỉ nhận được sự trầm mặc.

Thì ra chân tướng lại đẫm m.á.u như vậy.

 

Loading...