Đứng trong gió lạnh yêu em - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-20 20:44:00
Lượt xem: 2,850
23.
Tôi căn bản không thể thông suốt được tất cả những điều này, có lẽ cả đời tôi cũng không bao giờ có thể chấp nhận được điều này .
“Tất cả đã là quá khứ rồi, em đừng nghĩ về nó nữa, bây giờ chúng ta hãy trân trọng từng phút từng giây bên nhau của hiện tại nhé! ”
Chu Diễn ôm mặt tôi áp vào trán tôi .
"Làm sao em có thể trân trọng hiện tại, Chu Diễn, bố của anh bị bố em g.i.ế.c c.h.ế.t đấy? "
Hôm nay tôi mới thật sự hiểu được tại sao anh hấy lại hận tôi đến thế.
Tôi đã nghĩ ra hàng nghìn lý do nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lý do đó lại khó chịu đến vậy.
Chu Diễn giải thích .
"Không, bố anh c.h.ế.t vì bệnh ung thư. Ông ấy không bị đánh chết. Vết thương đó chỉ là ngoài da thôi. "
Tôi nghe không vào.
"Anh không cần phải che giấu cho bọn họ nữa . "
Khi tôi đứng trước giường của Trần Thanh Văn .
Ông ta dường như cảm nhận được điều gì đó.
"Con biết tất cả rồi? "
"Chắc ông hy vọng tôi cả đời không biết chuyện này . Tôi chợt hiểu tại sao tình trạng của ông lại càng ngày càng tệ, bởi vì quả báo của ông sắp đến đấy. "
Dì vẫn cảm thấyđau lòng cho ông ấy .
"Tiểu Hàm, đừng nói với bố con như vậy, chuyện này ông ấy luôn hối hận. Ý định ban đầu của ông ấy thực ra là mong con kết hôn với một người mà ông ấy hiểu rõ. Ông ấy lo con sau này gã đi sẽ chịu ấm ức. "
Tôi cười khẩy: “Gả cho người mình không yêu thì không thấy ấm ức sao? Hóa ra cách ông ta yêu tôi là làm tổn thương người tôi yêu. ”
"Từ nay trở đi, đừng gọi điện thoại bán thảm với tôi nữa, chỉ cần ông còn có chút lương tâm, cũng đừng gọi cho Chu Diễn. Bố anh ấy đã mất từ lâu, ông còn đang dùng loại thuốc đắt tiền nhất, nằm trên giường bệnh trăm vạn mỗi tháng, thậm chí còn chi phối Chu Diễn, anh ấy cũng là con người, nghĩ đến bố mình bị ông coi như sâu như kiến mà đánh, mỗi lần đối mặt với ông đều khiến anh ấy đau lòng. "
" Thật xin lỗi, Tiểu Hàm. Bố đã sai rồi, bố không dám cầu xin con và Chu Diễn tha thứ. Nhưng mong muốn duy nhất của bố bây giờ là các con bỏ qua tất cả, cùng nhau sống thật tốt. "
" Từ đầu đến cuối con đều vô tội. Là bố đã yêu con sai cách. Mọi quả báo hãy để bố gánh chịu. "
"Trên đời không có thuốc hối hận. Hạnh phúc vỡ rồi thì không bao giờ có thể lấy lại được nữa. "
Tôi cười ra nước mắt .
" Ông còn hy vọng tôi và Chu Diễn sống tốt, sao ông lại mặt dày như vậy? Chẳng lẽ muốn cha anh ấy ở dưới m.ồ rồi còn không yên sao? "
24.
Chạy ra khỏi Trần gia .
Tôi vất vưởng như cô hồn, lang thang không mục đích trên đường phố .
Tôi muốn đứng dậy và hít thở chút không khí trong lành nhưng dường như có một cặp móng vuốt dưới lòng đất đang kéo tôi xuống địa ngục .
Sau khi bố của Chu Diễn qua đời, anh lo tang lễ cho bố mình xong rồi quay trở lại trường học, trông anh ấy lúc nào cũng như người mất hồn .
Lúc đó tôi không biết gì cả , ngoại trừ việc bố của Chu Diễn đã qua đời .
Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn với anh ấy nên tôi đã đợi anh ấy ở tầng dưới ký túc xá .
Hàn Phàm mắng tôi .
" Trần Hàm, cô tránh xa Chu Diễn ra, buông tha cho cậu ấy đi. "
"Cô biết không ? Bố của Chu Diễn thật đáng thương, khi ch.ết, trên người vẫn đầy thương tích. "
…
"Rót tiếp đi. "
" Cô còn muốn uống sao? Cô đã say như vậy rồi. "
"Tôi không say, rót đầy ly đi! "
Ngoài việc say khướt, khiến não tê liệt, tôi không thể nghĩ được gì khác. Tôi không biết cách nào khác để quên hết mọi chuyện cả .
" Hoan nghênh tiên sinh. Tiên sinh, ngài muốn uống gì? "
"Tôi đang tìm một người. "
"Không uống nữa, chúng ta về nhà. "
Trong lúc bối rối, tôi nhìn thấy một bóng người cao lớn trông rất giống Chu Diễn .
"Chu Diễn, sao anh lại tới đây? Đừng xuất hiện nữa được không? Em không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa. "
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy cố gắng xắn tay áo anh ấy lên .
" Bọn họ đánh anh như thế nào ? Còn đau không? Có phải lúc trước anh xin nghỉ học mấy ngày là đến bệnh viện chữa trị đúng không? "
"Em yêu anh như vậy , nhưng họ lại dám đánh anh. Khi anh bị đánh...anh bị đánh , em cảm thấy còn đau hơn chính mình bị đánh nữa. "
" Em xin lỗi, Chu Diễn. Em thay bố em xin lỗi anh được không Chu Diễn... xin anh đừng ghét em được không? "
"Không, bố của anh đã ch.ết rồi, chúng ta kết hôn, cho nên ông ấy cũng là bố của em. "
"Anh sẽ không tha thứ cho em đâu. Giá như anh không biết em, em không bám lấy anh thì bố anh đã không ch.ết rồi. "
"Đừng tốt với em nữa, em không chịu nổi. "
"Ngoan ngoãn, về nhà thôi. "
Cơ thể tôi trở nên nhẹ nhàng, như thể tôi đang ở trên mây vậy
25.
Tôi thức dậy vào ngày hôm sau với cơn đau đầu như búa bổ .
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm nhạt màu khiến tôi nhức mắt .
Khi tôi tỉnh dậy, sự thật được tiết lộ ngày hôm qua lại trở nên rõ ràng mồn một trong đầu tôi .
Tôi nhận ra đây là phòng tân hôn của Chu Diễn và tôi .
Tôi không biết làm thế nào để đối mặt với Chu Diễn, muốn xuống giường rời đi.
Cánh cửa bị đẩy ra .
Chu Diễn bước vào, mỉm cười .
“Em tỉnh lại rồi, anh nấu cho em một ít canh giải rượu, bây giờ uống luôn nhé! ”
Anh múc một thìa đút cho tôi .
Anh ấy càng đối xử tốt với tôi thì lòng tôi càng khó chịu hơn .
Tôi đẩy đi .
"Chu Diễn, anh không cần đối tốt với em như vậy. "
"Em là vợ anh, anh không tốt với em thì tốt với ai đây? "
Tôi liếc nhìn tập tài liệu ở mép bàn, cầm lấy .
"Hai chúng ta vẫn là dựa theo ước định, thứ hai, đi cục dân chính, ly hôn đi."
Chu Diễn cúi đầu trầm mặc .
"Em ra ngoài đi dạo một lát. "
Tôi bước khỏi giường, tay bị anh nắm chặt .
“Vậy em định bỏ rơi anh à? ”
"Không phải là em bỏ rơi anh, mà là em không thể nào đối mặt với anh nữa,em có lỗi với anh. "
"Em thực sự rất xin lỗi về chuyện của bố anh, nhưng bây giờ ngoại trừ nói xin lỗi với anh, em không thể bù đắp được điều gì."
" Chúng ta đừng dây dưa nữa, Lâm Đường đối với anh thích hợp hơn em, vừa kịp lúc, cô ấy đã trở lại. "
Anh cau mày: “Có phải là vì em thấy bọn anh xuất hiện cùng nhau trong đám cưới không? Em hiểu lầm rồi. Lúc ở đám cưới Vệ Đồng, anh và cô ấy gặp nhau ở cổng đám cưới, ngoài ra, anh và cô ta không có gặp nhau. ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dung-trong-gio-lanh-yeu-em/chuong-5.html.]
“Em thấy cô ấy đứng cạnh anh và tưởng anh và cô ta ở cùng nhau phải không? ”
“ Còn em, em có bao giờ nghĩ xem tại sao cuối cùng anh lại cưới em không? Chắc hẳn em nghĩ rằng anh cố ý cưới em để trả thù bố em phải không? Nếu anh nói là vì anh quá yêu em nên mới cưới em, đến nỗi dù lương tâm có lên án thì anh vẫn muốn ở bên em, em có tin không ? ”
Tôi mím môi .
"Chu Diễn. "
“Anh biết sau khi kết hôn, anh thực sự có lỗi với em, anh không làm tròn trách nhiệm làm chồng, bởi vì mỗi ngày anh đều mâu thuẫn tột độ. Một mặt, anh muốn giữ em ở bên cạnh, nhưng mặt khác, anh hận bố em. Đôi khi, anh cảm thấy như mình sắp ngã quỵ. "
" Ngày em bị tai nạn ô tô, anh đang ở tỉnh khác. Khi biết tin em bị tai nạn xe hơi, anh hoảng sợ tột độ, vội vàng quay trở về, nhìn thấy em hôn mê nằm trong phòng mổ , lòng anh đau như ch.ết đi."
"Anh biết được nguyên nhân em bị tai nạn chính do em tinh thần không tốt, vượt đèn đỏ. Anh càng trách mình nhiều hơn. Chính sự thờ ơ của anh với em đã khiến em nghi ngờ chính mình, bối rối dẫn đến tai nạn. "
"Anh chán ghét bản thân mình. Anh nghĩ, khi em tỉnh lại , chúng ta hãy ly hôn. Nếu em ở lại với anh, em sẽ chỉ bị tổn thương, nên anh không dám cho em hy vọng nữa. "
"Anh biết em nhất định sẽ vực dậy trở lại. Em rất mạnh mẽ. Nhưng vào khoảnh khắc em đưa thỏa thuận ly hôn, anh cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu, lúc này anh mới hiểu được hận thù gì đó, cũng không quý giá bằng việc có em bên cạnh. ”
"Anh biết, anh không thể ký tờ thỏa thuận ly hôn đó, anh không thể mất em. "
"Nhưng em đã ch.ết tâm rồi, không cần anh nữa. "
"Sau khi em rời đi, anh tìm em khắp nơi , cuối cùng cũng tìm thấy em ở một thị trấn nhỏ phía nam. Em mở một tiệm thuốc, tình trạng của em càng ngày càng tốt, anh làm tổn thương em nhiều đến mức anh không có dũng khí xuất hiện trước mặt em, anh sợ mình sẽ phá vỡ sự bình yên của em. "
" Anh rất vui khi biết Trương Tâm sắp kết hôn. Anh đoán rằng em sẽ quay lại để tham dự đám cưới của cô ấy, cuối cùng chúng ta có thể gặp nhau rồi. "
“Tại đám cưới, anh đã gặp được em như ý muốn. Trong lòng anh hưng phấn đến mức bề ngoài giả vờ bình tĩnh, nhưng anh vẫn không biết làm cách nào để đến gần em, không biết phải nói thế nào, nói câu đầu tiên với em sao cho thật tự nhiên. "
" Khi biết em lại rời đi, anh hoảng sợ, lao ra ngoài nắm lấy tay em. Lần này, anh không thể để em đi được. "
Chu Ngạn nắm tay tôi càng lúc càng chặt .
Tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang cố gắng hết sức để giữ tôi .
"Nhưng bố anh đã ch.ết rồi. Bởi vì điều này, anh sẽ luôn cảm thấy tội lỗi. "
" Em hãy tin anh . Bố anh qua đời vì ung thư não. Lần đó ông ấy quả thực bị thương rất nặng, nhưng đều là vết thương ngoài da. "
“Chỉ là cách làm bố em luôn khiến anh canh cánh trong lòng. ”
"Vậy anh rõ ràng hận bố em như vậy, sao còn nghe điện thoại của ông ấy, cùng em cùng về gặp ông ấy? Ông ấy căn bản không xứng. "
" Bởi vì , từ xuất phát điểm của anh và ông ấy đều giống nhau, đều quá yêu em . Khi đó, ông ấy sợ nếu em ở bên anh, anh sẽ không thể cho em cuộc sống như em mong muốn. Ông ấy mong em có một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Nếu là bất kỳ người cha nào khác , cũng không muốn con gái quý giá của mình phải chịu khổ với một sinh viên y khoa không có gia thế, vì thế sẽ tức giận và tìm mọi cách ngăn cản hai người ở bên nhau. "
“ Mặc dù em tỏ ra lạnh lùng , ghét bỏ ông ấy, không muốn nói chuyện với ông ấy, nhưng anh thấy rằng em cũng hy vọng ông ấy có thể khỏe mạnh, không bị bệnh tật giày vò. ”
" Thật ra , bố em đã nói chuyện với anh từ lâu rồi, ông ấy cảnh cáo anh tránh xa em ra. Ông ấy nói rằng ông ấy đã chọn một người chồng tương lai cho em. Gia cảnh rể hiền mà ông chọn rất tốt. Hai người lại là thanh mai trúc mã. Em không biết gì cả , vẫn tiếp tục cố gắng xông vào lòng anh. Em thông minh lại dễ thương. Anh đã từ chối em ba lần, nhưng em vẫn không bỏ cuộc. ”
“Lúc Thôi Húc đến trường thăm em, anh thấy em nhiều nhất coi anh ta như anh trai, hoàn toàn không thích anh ấy. Buồn cười là anh ta còn tìm người đánh anh, cảnh cáo anh nếu còn dám tới gần em nữa anh sẽ lãnh đủ. Anh ta không biết, chính bởi vì sự xuất hiện của anh ta, để cho anh thấy rõ anh ta rất tự đại, ngông cuồng, về sau nếu em thật sự kết hôn với anh ta, anh ta cũng có thể sẽ không tôn trọng suy nghĩ của em, anh không yên lòng giao em cho hắn."
“Nhưng tự vấn lại, anh cũng chẳng tốt hơn anh ta là bao? Sau khi kết hôn, chính sự thờ ơ của anh đã làm em tổn thương hết lần này đến lần khác. ”
" Từ đầu đến cuối em đều vô tội , nhưng em lại là người chịu tổn thương lớn nhất . Nếu ... đến bây giờ em vẫn nhất quyết đòi ly hôn, anh tôn trọng quyết định của em. "
…
Anh chợt mỉm cười .
"Khi chúng ta vừa bắt đầu, vì ở trường có một số tin đồn không hay về em, anh chỉ muốn tránh xa em và coi em như một cô bé. Nhưng em lại có chút kiêu ngạo, ngại ngùng tiếp cận anh hết lần này đến lần khác. Sau khi quen nhau, anh mới phát hiện ra rằng em không hề giống những lời đồn thổi trong trường, ngược lại, em không chỉ xinh đẹp mà còn rất tốt bụng. Anh im lặng dõi theo em, thấy em đang cho những chú mèo hoang trong khuôn viên trường ăn xúc xích, cá khô. Băng bó cho những chú mèo bị thương ở chân, em còn quyên tiền ủng hộ cho những người khuyết tật ăn xin bên đường ”.
“Thì ra những tin đồn đó chỉ là vì họ biết mình kém cỏi hơn em nên mới tạt nước bẩn lên em. ”
" Từ đầu đến cuối , người duy nhất anh thích chính là em. "
"Về phần Lâm Đường, chỉ vì anh muốn cự tuyệt em , nên lúc cô ấy đến anh cùng cô ấy chỉ đứng nói vài câu xã giao mà thôi, mọi người lại đồn thổi anh và cô ấy là thanh mai trúc mã chỉ vì anh và Lâm Đường cùng ngồi chung một chuyến tàu để đi gặp bác sĩ Trịnh nộp bài báo cáo. "
" Em còn nhớ không? Lần cuối cùng em hỏi anh, em nói muốn anh lựa chọn một là em ra nước ngoài không bao giờ quấy rầy anh nữa, hai là muốn anh cưới em, để em quấn lấy anh cả đời. "
" Lúc đó , sau khi suy nghĩ cả đêm, anh đã nắm lấy tay em và nói ... chúng ta kết hôn đi. "
"Nếu như, hiện tại em còn có thể cho anh một lần lựa chọn giống vậy, thật tốt biết mấy?"
Tôi ngẩng đầu lên, Chu Diễn đưa tay ra .
26.
" Em đưa thỏa thuận ly hôn này cho anh. "
Anh rút giấy ly hôn khỏi tay tôi .
"Anh hy vọng em có thể cẩn thận suy nghĩ lại , Trần Hàm. Em chỉ cần nhớ kỹ , anh yêu em, muốn cùng em bạch đầu giai lão. "
Tôi ra ngoài, thơ thẩn đi dạo trên phố.
Cho đến khi điện thoại reo .
"Tiểu Hàm, em trở về chưa? "
"Chị, có chuyện gì vậy? "
"Em có thể nhanh quay lại được không ? Đường Đường bị lạc, chị không tìm thấy con bé ở đâu cả. Về giúp chị tìm cháu với. "
Tôi bị sốc. Làm sao Đường Đường có thể bị lạc được ?
"Em sẽ về ngay. "
May mắn thay, không có nguy hiểm .
Trước khi trời sáng tôi đã trở lại thị trấn nhỏ, tôi cùng chị họ tìm thấy Đường Đường đang ngủ tại ghế đá công viên .
Việc ly hôn giữa Chu Diễn và tôi tạm thời sẽ được gác lại .
Nửa năm sau, bầu trời hôm đó trong xanh .
Tôi sắp xếp lại các loại thuốc trên kệ và quay lại quầy tính tiền .
Nhận được tin nhắn từ Chu Diễn .
"Hàm Hàm, nhóm của bọn anh lần trước đã đoạt giải đặc biệt trong cuộc thi y tế quốc gia. Bệnh viện đã chấp thuận chuyến cho bọn anh nghỉ phép mười ngày đến Tam Á. Bọn anh cũng có thể mang theo người nhà. Em có thể đi cùng anh không? "
"Bác sĩ, tôi bị đau dạ dày. Có thuốc nào chữa đau dạ dày không ? "
Tôi đặt điện thoại xuống .
"có. "
27.
Bên bờ biển êm đềm, tôi ấn vành mũ xuống, dùng điện thoại chụp vài bức ảnh phong cảnh .
"Người đẹp, em có thể cho anh xin thông tin liên lạc không? "
Tôi đang nghĩ cách từ chối thì có ai đó ôm lấy eo tôi .
"Xin lỗi, cô ấy có gia đình rồi. "
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau , tôi c.h.ế.t lặng .
Tôi kiêu ngạo quay đầu sang một bên .
"Làm sao anh biết là em? Em không có nói với anh là sẽ tới. "
"Chỉ cần nhìn bóng lưng của người anh yêu là anh biết được thôi. "
"Vậy sao anh không đến gặp em sớm hơn? Em không quen ai cả , chán quá. "
Người thanh niên quần hoa hỏi thông tin liên lạc đã quay người rời đi .
Chu Diễn hạ vành mũ của tôi xuống .
Anh hôn môi tôi và cụng đầu vào trán tôi .
"Sớm? Không phải em vừa mới tới sao? Anh muốn gặp em sớm hơn, nhưng em lại đến muộn hai ngày, anh đang định bay đi. "
" Đã có ý định bay đi chưa? "
" Ừm, anh tưởng em sẽ không đến nên anh định bay đến thành phố của em sẵn ghé thăm tiệm thuốc của em luôn. "
"Em không tính đến điều này? Anh được bao trọn gói du lịch mười ngày ở đây cơ mà. "
“Không có em ở đây, dù có vui đến đâu anh cũng cảm thấy tẻ nhạt. ”
Tôi lại bị khẽ cắn một chút ở vành tai .
(Hoàn )