Ép Gả Cho Nhiếp Chính Vương - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-12 12:06:45
Lượt xem: 1,127
Hắn nói đúng, ta không thể đi.
Bây giờ tuyết đang rơi, tuy có thể che giấu dấu vết của chúng ta, nhưng cũng che khuất con đường đã đi.
Lúc đó chỉ lo chạy trốn, nhưng bây giờ nhìn lại thì hóa ra đã tự đào cho mình một cái hố lớn. Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể ở lại trong hang động không lớn này cùng Tống Cẩm Thư. Tống Cẩm Thư mất quá nhiều máu, mơ màng gọi lạnh, sau khi trời tối, nhiệt độ càng giảm mạnh, đến lúc đó ta cũng không chắc có thể chịu đựng được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta vẫn quyết định ra ngoài thử vận may, xem liệu có thể nhặt được ít củi khô hay không. Bên ngoài tuyết trắng xóa, ta nhìn lâu mắt có chút khó chịu, nhưng may mắn thay, ta may mắn, đi một hồi cũng nhặt được ít củi khô.
Khi ta quay lại cửa hang, đột nhiên ta bị một lực mạnh ném xuống đất. Một đôi mắt u ám hung ác nhìn vào đôi mắt kinh hãi của ta. Ta hoảng sợ tột độ, cố gắng gỡ bàn tay đang siết chặt cổ mình. Khi Tống Cẩm Thư nhìn thấy ta, hắn mới kiệt sức ngồi trở lại một bên, ta ngồi trên mặt đất thở hổn hển, nỗi sợ hãi như sóng thần ập đến rồi lại đột ngột hạ xuống: "Ta tưởng ngươi bỏ ta đi rồi."
Tống Cẩm Thư mặt trắng bệch, cố gắng mỉm cười.
Ta im lặng, chỉnh lại tâm trạng, ôm cổ đi sang một bên dọn dẹp củi khô đã nhặt được. Khi ngọn lửa bùng lên, ta nhìn thấy ánh sáng lóe qua trong mắt hắn.
"Tiếc là ta không thể đi." Ta nhún vai, loay hoay với than củi, liếc nhìn vết thương của hắn: "Mũi tên ở lưng ngươi cần phải nhổ ra, thịt thối cần phải khoét bỏ, sau khi nhổ m.á.u cần phải cầm lại, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện có người đến cứu chúng ta sớm, nếu không ngươi chắc chắn sẽ chết."
Tống Cẩm Thư khẽ cười, như thể vết thương không phải trên người hắn, ánh mắt lấp lánh nhìn ta. Những lời nói nhẹ bẫng nhưng lại nặng nề đập vào trái tim ta: "Có ngươi ở đây, ta đánh cược ta sẽ không chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ep-ga-cho-nhiep-chinh-vuong/chuong-8.html.]
Hắn quả thật đã đánh giá cao ta quá mức, cược mạng mình vào người khác thực sự không phải là một hành động sáng suốt. Ta nhăn mặt, vào ngày thứ hai không đợi được quân cứu viện, ta đã chống gậy đi ra khỏi hang động. Tống Cẩm Thư đã nằm trên mặt đất sốt cao bất tỉnh. Ta đã đi được một nửa đường, lại nghĩ đến việc ta lâm vào cảnh khốn cùng này thực sự là do Tống Cẩm Thư. Nhưng khi nguy hiểm xảy ra, hắn cũng đã thực sự bảo vệ ta, nếu bây giờ ta bỏ rơi hắn quả là hành động của kẻ tiểu nhân.
Do đó, ta lại cắn răng mang theo hắn bị thương nặng.
Đi trong tuyết thật bất tiện, tầm nhìn luôn là một màu trắng xóa. Tống Cẩm Thư nóng hổi cả người, thậm chí không mở nổi mắt, ta chỉ có thể cắn răng cõng hắn trên vai và lê lết đi. May mắn thay, trước khi ý thức của ta tiêu tan hoàn toàn, ta đã đưa hắn ra khỏi tuyết. Khi tâm trí rối bời, ta bỗng nhớ đến lúc ca ca Chu Việt vừa đưa Dao Dao về nhà.
Ca ca gặp nàng ở biên ải, khi đó chiến tranh đã sắp kết thúc, ca ca nói nàng là nữ nhân đặc biệt nhất mà ca ca từng gặp, khác với những tiểu thư khuê các ở kinh thành, Dao Dao không câu nệ tiểu tiết. Nàng cũng không giống như những nữ nhân khác toan tính, nàng biết rất nhiều điều mới lạ. Nàng thậm chí còn tự sáng tạo ra một phương pháp ghi chép mới vì số lượng lương thực trong quân đội khó cân đong đo đếm.
Dao Dao nói, nàng chưa bao giờ vào kinh thành, vì vậy ca ca đã tự ý đưa nàng vào nhà họ Chu. Nàng quả thực đặc biệt, ngay cả mẫu thân cũng vui mừng khôn xiết khi gặp nàng. Còn khen ca ca là "lão mai nở hoa".
Chu Dao Dao đã dạy ta nhiều kiến thức mới mà trước đây ta chưa từng nghe qua hay thấy qua. Nàng ngẩng cao đầu nói rằng một ngày nào đó nàng sẽ khiến tất cả phụ nữ thời đại này học những kiến thức mới này.
Khi nói những điều này, mắt nàng lấp lánh ánh sao.
Ta nói: "Dao Dao e rằng sẽ rất khó khăn để thực hiện điều này."
Từ xa xưa, nữ nhân không được phép đi học, những kẻ sĩ xuất thân từ gia đình nghèo hèn phải chịu sự áp bức của những gia tộc lớn.