Ép Gả Cho Nhiếp Chính Vương - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-05-12 12:07:05
Lượt xem: 1,035
Càng không nói đến nữ nhân
Nhưng Dao Dao lại vô tư nói bốn chữ: "Việc gì cũng có thể làm được."
Việc gì cũng có thể làm được, ta thầm lẩm bẩm những chữ này. Bốn chữ này thực sự mang đến cho con người hy vọng vô bờ bến.
Vì vậy, khi ta chúc mừng nàng được gả cho người như ý, nhưng nàng lại nói với ta rằng nàng muốn trốn khỏi hôn nhân, ta đã giúp nàng, mặc dù nàng mang danh nghĩa nhà họ Chu.
Ta không biết nàng đã làm gì để chọc giận vị Nhiếp chính vương nắm quyền triều đình, nhưng trong mắt Dao Dao đầy rẫy sự phản đối đối với cuộc hôn nhân này. Vì vậy, ta đã chuẩn bị cho nàng tiền bạc và ngựa, để nàng trốn đi trong đêm tối. Chỉ là ta không ngờ ca ca cũng muốn đi theo.
Ca ca dựa vào hiên nhà, xoa đầu ta như hồi nhỏ, mắt đầy ý cười. Ca ca nói: “Đa tạ muội."
Khi nói những lời này, giọng điệu của ca ca đầy sự nhẹ nhõm và vui vẻ. Điều này khiến ta cảm thấy ta đã làm điều đúng đắn, sự lo lắng trong lòng cũng vơi bớt phần nào. Nhưng sau này, không ai ngờ rằng, Tống Cẩm Thư sẽ nhắm mũi dùi vào ta. Ta có can đảm giúp ca ca và Dao Dao trốn thoát. Nhưng lại không có can đảm tự mình trốn chạy.
Giống như Giang Tử Du, nàng bị đưa vào cung làm phi tần cho vị hoàng đế nhỏ hơn nàng năm tuổi như một con cờ lợi ích. Và ta, lại là một công cụ khác để bảo vệ toàn gia.
Khi ta tỉnh dậy, khắp người ấm áp, nhìn chằm chằm vào lớp đất dày trên xà nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ep-ga-cho-nhiep-chinh-vuong/chuong-9.html.]
Lâu rồi mới nhận ra mình đang ở đâu. Cho đến khi sờ thấy một người nóng hổi bên cạnh, ta mới bừng tỉnh. Khuôn mặt người nằm bên cạnh vẫn quá trắng bệch, ta xoa xoa đôi mắt hơi nhức nhối, vô thức đặt tay lên trán hắn.
May mắn là hắn đã hết sốt, ta thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng Tống Cẩm Thư và ta hẳn đã may mắn thoát c.h.ế.t và được ai đó cứu giúp. Ta rút tay ra, nhưng nó lại đột ngột bị ai đó nắm lấy và nhét vào chăn. Ta ngạc nhiên quay lại, đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt ướt át như chú chó săn được nuôi ở sau Chu phủ.
Lặng im, Tống Cẩm Thư là người lên tiếng trước: "Di Di."
Hắn gọi ta là Di Di, đó là tên cúng cơm của ta. Ta cúi thấp mi mắt, giật mình thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, lăn ra khỏi giường và không còn quan tâm đến ánh mắt nồng nàn của hắn ta. Có điều gì đó đã âm thầm thay đổi giữa chúng tôi.
Nhưng ta nghĩ, không thể chỉ vì cứu mạng người mà thích họ được chứ?
Ta nhếch môi, tự thấy nực cười. Vị dìngoài cửa thấy ta tỉnh dậy, vui mừng xoa xoa tay bước tới:"Cô nương đã tỉnh rồi à?"
Ta mỉm cười gật đầu, cảm ơn: “Đa tạ dì đã cứu chúng con."
Bà xua tay: "Vẫn phải cảm ơn lang quân của cô mới phải, nếu không phải ngài ấy bất chấp gió tuyết sương giá ôm cô đến cổng làng, thì ai cũng sẽ không thể tìm thấy hai người trong cái hẻm núi đó."
Ta lại một lần nữa ngớ người, không ngờ rằng hắn không bỏ rơi ta, càng không ngờ rằng ta đã đi lâu như vậy mà vẫn không thoát khỏi khu rừng đó. Bà vẫn tiếp tục nói: “Lang quân của cô đối xử với cô thật tốt, rõ ràng là lưng của ngài ấy đầy m.á.u me, nhưng khi thầy thuốc đến, ngài áy lại bảo để cô được khám trước."
Ta không biết nên đáp lời dì như thế nào, chỉ có thể liên tục cảm ơn, cuối cùng, ta tháo chiếc trâm cài đầu đắt tiền ra nhét vào tay bà:_"Dì, con vẫn phải cảm ơn dì, con không có gì quý giá, xin hãy nhận đây làm quà báo đáp, chúng con e rằng sẽ phải ở lại đây vài ngày."