Gả Cho Lý Đồ Tể - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:19:34
Lượt xem: 2,500
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mùa Cốc Vũ năm sau cũng đến, trường học dành cho nữ sinh của ta chính thức khai giảng. Ta thuê một khu nhà có sân vườn ở nơi phố xá sầm uất. Phụ thân là một tay thợ mộc giỏi, đã tự tay làm mấy chục bộ bàn ghế cho học trò.
Ngày khai trương, ta lại gặp được người bạn cũ của mình - Chi Chi, chính là tiểu cô nương ngày trước cầm thơ Đỗ Phủ đến hỏi ta. Chi Chi hóa ra là nghĩa chất của Lý Thân, hôm nay cũng là Lý Thân đưa tiểu cô nương đến.
Nói ra cũng thật thú vị. Từ ngày đến trấn Cổ Điền, ta và Lý Thân cũng đã chạm mặt vài lần, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau.
Chàng nói ta đã làm một việc tiên phong cho trấn Cổ Điền. Nhưng đã là việc mới mẻ, con đường phía trước chắc chắn sẽ không bằng phẳng. Nếu sau này gặp phải khó khăn gì trong quá trình mở trường, cứ việc tìm chàng giúp đỡ.
Thấy ta có vẻ ngạc nhiên và khâm phục, Lý Thân cười chất phác: “Sao vậy, thấy ta nói không đúng à?”
Ta lắc đầu: “Ta chỉ là kinh ngạc trước tầm nhìn và khí độ của chàng.” Không giống một người bán thịt ngoài chợ chút nào.
Ta chợt nhớ đến lời phụ mẫu từng nói, Lý Thân đến trấn Cổ Điền mới chỉ khoảng hai năm nay. Vậy trước đó, chàng đã ở đâu, đã trải qua những điều gì?
...
Một tháng sau, Lý Thân lại đến tìm ta. Nhìn khu vườn rộng lớn, chàng bật cười: “Vẫn chỉ có hai học trò, vậy mà nàng vẫn thản nhiên dạy học như thế.”
Ta mỉm cười: “Hai người thì đã sao, nếu có thể nhờ ta mà cuộc sống của hai cô nương này có thêm chút sắc màu, cũng không hề uổng phí.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ga-cho-ly-do-te/5.html.]
Việc mở trường học cho nữ sinh vốn đã không dễ dàng, người dân nơi đây lại càng khó chấp nhận việc cho nữ tử đến trường. Ta đã sớm lường trước được sẽ không có nhiều học trò.
“Hay là ta đến khắp nơi trong trấn, nói chuyện với phụ mẫu bọn họ, biết đâu sẽ có thêm nhiều học trò.”
Ta lắc đầu, từ chối ý tốt của chàng. Quan niệm của con người không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, năng lực của ta cũng có hạn. Ta chỉ muốn dạy những người thật sự muốn học.
Nhưng Lý Thân lại không phải người dễ dàng từ bỏ. Chàng vẫn lén lút đến từng nhà có cô nương đến tuổi đi học, đề nghị hỗ trợ bữa trưa miễn phí cho các bé. Cứ học đủ một tháng, các bé còn được thưởng hai cân thịt heo. Những đứa trẻ này vốn còn nhỏ, ở nhà cũng không làm được việc gì. Giờ có chuyện tốt thế này, học trò đến học ngày một đông, nhanh chóng ngồi kín chỗ.
Buổi trưa, nhìn Lý Thân đứng trước nồi lớn xới cơm cho bọn trẻ, ta không khỏi suy nghĩ.
“Cô nương đang nghĩ gì vậy?” Hoa tẩu vừa rửa xong bát đũa, vừa vỗ vai ta.
“Ta đang nghĩ, Lý Thân... luôn nhiệt tình tốt bụng như vậy sao?”
“Hây!” Lý tẩu cười thở dài, “Đương nhiên là vậy rồi.”
“Năm đó, ta và phụ thân Chi Chi gặp hắn trong một ngày tuyết lớn, người đầy máu, thoi thóp sắp chết. Ta sợ quá không dám cứu, may mà phụ thân Chi Chi kiên quyết cứu hắn. Quả thật là cứu được một người tốt.”
“Vậy chuyện hôn sự giữa chàng và Giang Uyển là thế nào?” Ta tò mò hỏi.
“A? Chuyện này à...” Hoa tẩu có vẻ hơi lúng túng, ấp úng rồi chuyển sang chuyện khác. Ta hiểu ý, xem ra đây là chuyện có ẩn tình.