Gả Cho Lý Đồ Tể - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:20:44
Lượt xem: 1,791
Trong đầu ta nhanh chóng suy nghĩ, rồi bất giác rùng mình sợ hãi: “Phải chăng là tổ mẫu có chuyện chẳng lành?”
Bạch quản gia mím chặt môi gật đầu: “Lão phu nhân sắp không qua khỏi rồi, trước khi đi, bà muốn gặp cô nương một lần.”
Ta cuống cuồng chạy về nhà thu dọn hành lý mà chẳng suy nghĩ được gì nữa. Đến khi hoàn hồn lại thì xe ngựa đã ra khỏi thành mấy chục dặm rồi. Ta sốt ruột như lửa đốt, thúc giục Bạch quản gia ngày đêm gấp rút lên đường, cuối cùng cũng kịp trở về Giang phủ vào một buổi sớm mai sương mù dày đặc.
Nghĩa phụ mẫu của ta ngày nào đang ngồi trên sảnh đường. Ánh mắt chúng ta chạm nhau, nhưng chẳng ai nói nên lời. Ta thực sự không biết nên gọi hai người trước mặt là gì nữa.
“Thôi vậy.” Giang lão gia mệt mỏi phẩy tay. “Con cứ đi thăm lão phu nhân trước đi, an ủi bà ấy một chút.”
Ta vâng lời, vội vàng chạy về phía sân của tổ mẫu.
Ký ức về mười lăm năm sống ở đây tự động ùa về. Ta quen đường quen lối đi đến trước phòng bà, quỳ xuống bên giường, nghẹn ngào xin lỗi. Ta đến quá muộn rồi. Đã để tổ mẫu tuổi cao sức yếu, phải khổ sở chờ đợi ta.
“Tổ mẫu, Vũ Nhi bất hiếu.”
Tổ mẫu mỉm cười, khóe miệng nhợt nhạt, đưa tay lên xoa đầu ta.
Trước kia, cuộc sống của ta ở đây thật khó khăn. Để có thể trở thành một người tức phụ xứng đáng của Bá phủ, ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu điều. Chỉ có tổ mẫu là người thực sự yêu thương, che chở cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ga-cho-ly-do-te/9.html.]
Mấy năm trước, khi rời khỏi Giang phủ, ta thậm chí còn chưa kịp chào tạm biệt bà, đã bị người ta ép lên xe ngựa, đưa đến trấn Cổ Điền.
Suốt những năm tháng ở Cổ Điền, biết bao lần ta ngắm trăng cầu nguyện, mong tổ mẫu được bình an mạnh khỏe, nhưng cũng chỉ biết chôn chặt nỗi nhớ thương trong lòng.
May thay, cuối cùng chúng ta cũng có ngày gặp lại.
Từ khi ta đến, tinh thần của tổ mẫu dần dần tốt lên, ngay cả sức khỏe cũng dần hồi phục. Vì vậy, phụ thân cho phép ta ở lại trong phủ để tiện chăm sóc, bầu bạn với bà. Tuy phụ thân ít khi quản chuyện trong nhà, nhưng lại nổi tiếng là người con có hiếu.
Ta biết ông ấy là người m.á.u lạnh vô tình, chỉ coi trọng danh tiếng. Nhưng ta thực sự không đành lòng bỏ mặc tổ mẫu lúc này. Vậy là ta ở lại, ngày ngày sắc thuốc, chăm sóc cho bà.
Nào ngờ đâu, ta lại biết được một tin tức bất ngờ - Giang Uyển đã không gả vào Bá phủ.
Theo lời Linh Nhi, nha hoàn trước kia từng hầu hạ bên cạnh ta kể lại, sau khi Giang Uyển trở về, phụ thân cùng mẫu thân đã dốc lòng dạy dỗ nàng ấy. Nhưng dung mạo, lời ăn tiếng nói, phẩm hạnh, cầm kỳ thi họa, đâu phải thứ có thể rèn luyện trong một sớm một chiều.
Trong buổi tiệc ngắm hoa của Thương Dương Quận chúa, Giang Uyển có vẽ một bức tranh mẫu đơn nhưng chỉ ở mức tầm thường. Lúc trò chuyện với mọi người, nàng ta lại vô tư hỏi han chuyện Vĩnh Dương Bá phủ, rồi còn buông lời bình phẩm. Những điều này đều đến tai phu nhân Bá phủ.
Vài ngày sau, phu nhân Bá tước đích thân đến Giang phủ. Trong lời nói, bà ấy bóng gió chê bai Giang Uyển phẩm hạnh kém cỏi, còn phụ thân mẫu thân ta thì dạy con không nghiêm.
Hôm đó, phụ mẫu ta biết rằng, hôn sự với Bá phủ coi như đã tan thành mây khói.
Ta thở dài một tiếng.