Gặp Gỡ Nam Thần Trong Nghĩa Trang - 10.
Cập nhật lúc: 2024-09-11 10:31:35
Lượt xem: 1,841
Vừa pha thuốc, vừa suy nghĩ, dường như đang hồi tưởng lại tất cả những gì vừa diễn ra, với vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn tôi: "Hai người không bình thường."
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, chị ấy nói: "Cho tôi xem tin nhắn mà cậu gửi nhầm nào."
A! Cái gì đến rồi cũng phải đến.
Thôi, tôi cũng không định giấu chị ấy làm gì, đành mở khung chat ra và cho chị ấy xem hết mọi chuyện.
Không khí im lặng trong giây lát, rồi tiếng cười như sấm rền của Dụ Ngôn vang lên.
Vừa cười vừa đ.ấ.m tôi: "Hahahahaha, cậu thật sự dám nhỉ.
"Anh trai tôi quen một bác sĩ tâm lý, cậu có cần tôi đặt lịch cho không hahahaha."
Hu hu hu, đừng cười nữa mà.
Mọi người đều cười tôi, mà buồn cười nhất lại chính là tôi đây.
Tôi vừa muốn khóc vừa nuốt cơm, hình tượng tao nhã, duyên dáng, xinh đẹp, và kiêu sa của tôi hoàn toàn sụp đổ rồi.
Cười chán chê, Dụ Ngôn lau nước mắt nói: "Nhưng mà Tống Dục Hành cũng kỳ lạ thật, thế mà lại đến gặp cậu."
Tôi nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi của chúng tôi, rồi vô cùng chán nản giải thích: "Nên anh ấy mới xách cả đống thuốc hạ nhiệt đến, khuyên tôi quay đầu là bờ đấy."
Rồi hai chúng tôi nhìn nhau, đột nhiên bật cười rộ lên.
Dụ Ngôn ngừng cười trước, huých tay tôi: "Này, tôi cảm giác đàn anh này có thể thích cậu đó, cậu nghĩ sao?"
Thật ra tôi cũng có chút cảm giác như vậy, chị ấy vừa nói tôi càng thêm nghi ngờ.
Nhưng mà không có lý do gì cả, chúng tôi trước đây chưa từng gặp nhau.
Tôi lắc đầu, dạo này mùa tốt nghiệp bận quá.
Tạm thời tôi chưa nghĩ gì nhiều, cứ đi từng bước một thôi, đợi đến khi tôi khỏi bệnh rồi tính tiếp.
Vì lo sợ chị ấy bị lây bệnh, tôi vẫn bảo Dụ Ngôn về ký túc xá ngủ, tiện thể chị ấy mai cũng có buổi họp ở xa, sẽ thuận tiện hơn.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị nóng mà tỉnh dậy, cảm giác đầu vẫn choáng váng, vừa đo thử, trời ơi 39.5 độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gap-go-nam-than-trong-nghia-trang/10.html.]
Tôi thầm nghĩ không ổn rồi, lập tức thay quần áo định đi bệnh viện khám, chỉ uống thuốc thế này chắc không ổn nữa.
Kết quả vừa mở cửa, lại đúng lúc chạm mặt Tống Dục Hành đang giơ tay lên.
Tôi bị sốt đến mức xuất hiện ảo giác rồi sao? Hay là tôi mở cửa sai cách, sao lại mở ra một Tống Dục Hành nữa?
Tống Dục Hành chắc cũng không ngờ tôi lại đột ngột mở cửa, trên mặt anh ấy thoáng qua một chút bối rối, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mở miệng: "Chào buổi sáng."
Tôi: "?"
Đến đây chỉ để chào buổi sáng thôi sao?
Tôi thật sự vừa ngủ dậy không tỉnh táo.
Tôi gãi đầu, cũng cười với anh ấy chào hỏi.
Rồi lại là một khoảng im lặng ngượng ngùng.
Tôi cảm thấy hơi choáng, người nóng rực, định hỏi cậu ấy có chuyện gì nữa không, thì Tống Dục Hành có vẻ hơi khó chịu nói: "Anh để quên thẻ sinh viên ở nhà em."
À, thì ra là đến để lấy thẻ sinh viên.
Tôi nhanh chóng tránh sang một bên, mời cậu ấy vào nhà tìm kiếm, nhưng tìm mãi cũng không thấy.
Lạ thật, hôm qua khu vực hoạt động chỉ có ở phòng khách thôi mà?
Khi tôi còn đang thắc mắc, thì thấy Tống Dục Hành đứng bên cạnh ghế sofa, gương mặt trông có vẻ rất kỳ lạ.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy, phát hiện thẻ sinh viên của anh ấy lộ ra một góc, vừa khéo bị quần áo bẩn tôi vừa thay ra phủ lên.
Ừm, tôi vừa vội quá nên vứt đại lên sofa.
Ừm, đồ lót của tôi cũng ở đó.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng thu dọn quần áo, lắp bắp giải thích: "Em, em gấp quá phải đi bệnh viện, nên chưa kịp dọn dẹp."
Sau đó đưa thẻ sinh viên cho anh ấy.