Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gặp Hươu - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-09-06 11:09:06
Lượt xem: 1,255

Ngày tháng trôi qua, chừng hai tháng sau, Cảnh Yến có lúc đến, có lúc không đến. Khi hắn không đến, đi đâu ta cũng không hỏi, hắn cũng không nhắc tới.

 

Thực tình mà nói, ngoài lần đầu tiên bày mưu hiểm ác, Cảnh Yến đối với ta khá tốt — nói trắng ra, chúng ta đều là những người cẩn trọng, nếu địch không động, ta cũng không động.

 

Cuối cùng, hắn vẫn nâng ta lên làm thiếp, vị trí cao hơn một bậc so với thiếp thất, ta không từ chối, chỉ cầu xin hắn cho ta ở lại trong phòng nhỏ của hắn, hắn cũng đồng ý.

 

Khi hắn đến, tâm trạng không phải lúc nào cũng tốt. Khi vui, hắn sẽ nói chuyện với ta, uống vài ly, thỉnh thoảng đùa giỡn, khi ta nổi cáu không giữ phép tắc, hắn lại rất dung túng ta. Nhưng có lúc, hắn đến với vẻ bực dọc, hai người chẳng nói chuyện gì, hắn đến làm xong việc rồi ngủ, hắn ra tay thô bạo, vài lần khiến ta khóc vì bị hắn ức hiếp, nhưng hắn cũng không dỗ ta.

 

Thật ra, đôi lúc ta cũng nghĩ, thế này cũng không tệ. Nếu ta có thân phận như Vãn Thược, có lẽ ta cũng muốn gả cho hắn.

 

Thật ra, Cảnh Yến cũng từng nói như vậy. Hôm ấy, cả hai chúng ta đều tỉnh táo một cách lạ thường, trời vẫn còn tối, hắn nằm bên cạnh ta, đột nhiên nói một câu như thế.

 

"Nguyên Nguyên, hôm đó khi nàng ở thư phòng mắng Nghiêm Phong, thực ra bổn vương nghĩ, nếu nàng và ta là vợ chồng bình thường, có phải nàng cũng sẽ như vậy, tự do không bị ràng buộc?"

 

Lúc đó, ta không hiểu lời này, không dám nói bậy, chỉ quay người lại đáp: "Vương gia, ta không hiểu."

 

Hắn là người nói ra ba phần giữ lại bảy phần, một chút ẩn ý cũng không có, ta tuyệt đối không tin được.

 

Hắn cười nhẹ, lại nói: "Bổn vương chỉ đang nghĩ, nói đến việc làm phu quân, có phải ngay cả Nghiêm Phong cũng giỏi hơn bổn vương nhiều?"

 

"Hửm?" Ta cắn tay nghĩ mãi, rồi bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ, liền bật dậy: "Vương gia, ngài… ngài không phải định ban ta cho Nghiêm Phong đấy chứ?"

 

Thân phận thiếp không cao, lại còn từng là nha hoàn của chủ tử, được ban thưởng cho người khác cũng không phải điều hiếm.

 

Cảnh Yến cười nhạt, làm ra vẻ hung hăng, kéo ta vào trong chăn: "Nàng nghĩ hay lắm! Đừng mơ tưởng thoát khỏi tay bổn vương!"

 

Đùa một lúc, hắn lại nói: "Người như Nghiêm Phong, võ nghệ đầy mình, chỉ là đầu óc thiếu đi chút linh hoạt, nên cần tìm một nữ nhân thông minh."

 

Không hiểu vì sao, ta lại nghĩ đến một người, quay đầu nhìn Cảnh Yến, hắn cũng đang nhìn ta.

 

"Ngài định ban quý thiếp mà Thái hậu chọn cho ngài sao?"

 

Cảnh Yến bật cười lớn, khẽ cọ mũi ta, không nói rõ, chỉ nói: "Nguyên Nguyên à Nguyên Nguyên, là tâm ý tương thông hay do nàng thực sự quá thông minh?"

 

Hắn định gả Chức Hoan cho Nghiêm Phong!

 

Nhưng Chức Hoan là một lá cờ mà Thái hậu cắm trong phủ, Cảnh Yến là người hiểu rõ điều đó.

 

Ta há hốc mồm kinh ngạc, không dám tin rằng Cảnh Yến lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy.

 

Nhưng không đợi ta nghĩ kỹ, hắn lại bóp nhẹ má ta: "Bổn vương chỉ nói đùa, nhìn nàng kìa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gap-huou/chuong-9.html.]

 

Hắn đã nói rồi, ta cũng không tranh cãi nữa, thuận theo lời hắn mà gật đầu: "Nghiêm đại nhân là người của ngài, chuyện hôn nhân đại sự tự nhiên không thể qua loa."

 

"Nguyên Nguyên, nàng lại thế rồi." Hắn nhìn ta với vẻ thận trọng, nắm tay ta hôn khẽ: "Nàng cũng là người của bổn vương, không cần phải quá câu nệ."

 

Lời này, theo lệ cũ, tin một nửa, bỏ một nửa.

 

Ta đúng là người của hắn, nhưng dù có câu nệ hay không, cũng không thể quá tự do.

 

"Bổn vương tối nay sẽ về muộn, Thái hậu sắp sinh nhật, hoàng thượng triệu tập chư vương thương nghị việc chuẩn bị." Cảnh Yến vừa giang tay để ta giúp hắn mặc y phục, vừa nghiêng đầu nói chuyện: "Nguyên Nguyên, nàng nói nên chuẩn bị lễ vật gì cho phù hợp?"

 

Ta chỉnh lại nếp áo triều phục cho hắn, nói mà không suy nghĩ: "Vậy… cưới Vãn Thược quận chúa đi."

 

Cảnh Yến không nhịn được, bật cười thành tiếng, kéo ta vào lòng, hỏi: "Nguyên Nguyên, nàng thật lòng chứ?"

 

"Vương gia, đây không phải chuyện sớm muộn sao? Ngài không đợi hoàng thượng chỉ hôn, nhân dịp Thái hậu sinh nhật mà tự cầu hôn, Thái hậu nhất định sẽ vui. Đây là món quà đặc biệt, không món quà nào sánh bằng."

 

Cảnh Yến thở dài một cách đầy khoa trương, làm bộ đau khổ: "Nguyên Nguyên sao lại không để ý đến bổn vương như vậy, thật là khiến người ta đau lòng."

 

"Thôi đi, đừng giở trò này ra nữa." Ta để mặc hắn ôm một lúc, thấy hắn không có ý định buông ra, mới giằng khỏi tay hắn: "Lấy tấu chương đi, không thì muộn mất."

 

"Vừa bảo nàng đừng câu nệ, nàng liền vui mừng quá đà." Cảnh Yến cầm lấy tấu chương, nhẹ nhàng gõ lên đầu ta một cái: "Xem ra bổn vương đối xử với nàng quá nhân từ, phải tìm ngày nào đó dạy dỗ nàng cho đàng hoàng mới được."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Ta đẩy hắn ra cửa, đẩy được nửa chừng lại kéo về, nhỏ giọng hỏi: "Vương gia, đêm nay ngài có về ngủ không?"

 

Hắn cười với ta: "Không chắc đâu, trời chiều chắc sẽ có mưa, nàng nhớ đóng kỹ cửa sổ."

 

Tiễn Cảnh Yến đi, ta nói với hạ nhân trong phòng rằng muốn ngủ thêm một chút. Nằm nửa canh giờ, nhưng lật qua lật lại, làm sao cũng không ngủ được.

 

Hôm nay hắn thật lạ, lại nói muốn gả Chức Hoan, lại nói về sinh nhật của Thái hậu.

 

Hắn kiến thức rộng rãi, những kỳ trân dị bảo đã thấy qua chắc chắn còn nhiều hơn số gạo trắng ta đã ăn, sao lại đến hỏi ta về chuyện chuẩn bị lễ vật cho Thái hậu?

 

Nếu chỉ là tán gẫu, hắn lại không phải là người hay nói chuyện hoàng thất với ta.

 

Ban đầu, ta nghĩ hắn muốn cưới Vãn Thược, nên mượn cớ dò xét ta, nhưng khi ta đưa lời, hắn lại không để ý, rốt cuộc là có ý gì?

 

Lúc đó, ta chưa biết rằng, hắn đã bày một ván cờ lớn đến mức nào.

 

---

 

Loading...