Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Đứng Đắn - Chương 1,2: Mỗi lần anh cười như vậy, kết cục của tôi đều rất thảm.

Cập nhật lúc: 2024-06-17 00:35:38
Lượt xem: 9,350

1.

Ngày mai tôi sẽ đi phỏng vấn ở Hưng Hằng Khoa Kỹ, vì buổi phỏng vấn này mà tôi đã đặc biệt kéo bạn thân đi mua sắm, chọn được một chiếc váy đỏ.

Màu đỏ may mắn cho tôi.

Năm đó thi đại học, bảo vệ luận văn, đá tên bạn trai tồi tệ, tôi đều mặc váy đỏ.

Lúc ăn cơm, bạn thân nhận một cuộc điện thoại, không rõ đối phương nói gì mà sau đó sắc mặt sầm xuống, ngay cả túi xách phiên bản giới hạn vừa mua cũng không thể làm cô ấy vui lên được.

"Vãn Vãn, chú hai của tớ về rồi, tối nay tớ phải qua nhà cậu ngủ."

"…"

Miếng xúc xích nướng đá trong bát tôi đột nhiên cảm thấy không còn ngon nữa, trong đầu ngay lập tức hiện lên một bóng dáng vừa cao ráo vừa vững chãi.

Bạn thân không phát hiện ra sự thất thần của tôi, tức giận cắn một miếng măng giòn, vừa nhai vừa phàn nàn: "Vãn Vãn, thật ghen tị với cậu không có chú hai."

Ừm…

Câu này khiến tôi không biết phải đáp lại như thế nào.

Tôi hơi chột dạ nhìn bạn thân, lập tức gắp hết chân vịt trong nồi cho cô ấy.

"Hu hu, Vãn Vãn, cậu tốt với tớ thật đó, nếu không phải chú hai tớ không gần gũi phụ nữ, tớ sợ làm lỡ cuộc đời cậu thì đã sớm giục cậu làm thím hai của tớ rồi."

"…"

Không gần gũi phụ nữ?

Bạn yêu à, hình như cậu hiểu nhầm chú hai của cậu rồi.

Trong đầu tôi đầy những hình ảnh mơ hồ.

Trước mặt bạn thân, tôi chỉ có thể giả vờ bình tĩnh: "Tiểu Ngữ, chú hai của cậu quá già rồi, tớ không cắn nổi, tớ vẫn thích mấy anh trai trẻ trung hơn."

Bạn thân rất nghiêm túc gật đầu: "Cũng đúng."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua được chủ đề này.

Nhà tôi thuê có hai phòng ngủ và một phòng khách, một phòng tôi ở, một phòng bạn thân ở.

Chủ yếu là tôi ngủ không ngoan, bạn thân đã ngủ với tôi vài lần, lần nào cũng bị tôi đá xuống giường nên không muốn ngủ chung với tôi nữa. Dưới sự cường ngạnh của cô ấy, tôi phải cúi đầu trước đồng tiền, cùng thuê căn nhà này.

Phần lớn thời gian trong nhà chỉ có mình tôi.

Vừa về nhà đã lao thẳng vào phòng ngủ, nằm dài đo giường.

"Tiểu Ngữ, tớ đi tắm trước, à, tớ cứ thấy chiếc váy đỏ đó hơi mỏng, lát nữa tớ thử, cậu giúp tớ xem mặc cái nào bên trong thì hợp nhé."

"Biết rồi."

...

Nửa tiếng sau, tôi quấn khăn tắm rồi quay về phòng lấy một đống áo lót đi tìm bạn thân.

"Tiểu Ngữ cậu xem, cái nào mặc bên trong thì đẹp hơn?"

Bạn thân im lặng một lúc lâu không phản ứng gì.

Khoảnh khắc tôi ngẩng đầu lên, một giọng nam trầm thấp trả lời thay cô ấy: "Màu đen đẹp."

"…"

Giữa giường lớn đặt một chiếc điện thoại, hướng của camera vừa vặn có thể thấy được bộ dạng hiện giờ của tôi.

A a a!

"Sao vậy, sao vậy?"

ô nàng kia còn đang cầm nửa gói chân gà xé cay, nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc điện thoại bị che, thốt lên một câu "Ối trời" rồi lao tới tắt video call.

"Vãn Vãn, vừa rồi tớ đói bụng, đúng lúc chú hai gọi video nên tớ nhận, không ngờ… May mà cậu không có thói quen k.h.o.ả t.h.â.n rồi chạy nhảy khắp nhà."

"…"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Đồ heo này, ngu ngốc chec đi được.

2.

Nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng và giọng điệu trầm thấp của người đàn ông vừa rồi, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-dung-dan/chuong-12-moi-lan-anh-cuoi-nhu-vay-ket-cuc-cua-toi-deu-rat-tham.html.]

Bạn thân nhìn thứ tôi cầm trên tay, sau đó nhặt chiếc áo lót màu đen trên giường đưa lên trước mặt tôi: "Màu đen đẹp."

"…"

Tối đó, cô nàng nào đó vì không được tôi làm đồ ăn khuya như thường lệ mà buồn bã không vui.

Hứ.

Đáng đời!

Về đến phòng, trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc.

[Đẹp hay không sao không hỏi thẳng anh.]

"…"

Hứ!

Không biết xấu hổ.

Cũng không phải mặc cho anh ta xem.

Che khuôn mặt đang đỏ bừng, tôi chui vào chăn, trong đầu cứ hình ảnh này nối tiếp hình ảnh khác, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi…

Sáng sớm, đồng hồ báo thức vừa kêu là tôi đã tỉnh.

Trang điểm nhẹ nhàng rồi làm bữa sáng cho heo con còn đang say giấc nồng, sau đó ra ngoài.

Hưng Hằng Khoa Kỹ là công ty đứng đầu trong lĩnh vực điện tử ở thành phố Vân, là sinh viên tốt nghiệp khoa máy tính, đương nhiên vào được Hưng Hằng là một niềm tự hào của bao người, tôi cũng không ngoại lệ.

Đến nơi, trong phòng chờ đã có khá nhiều người ngồi đợi phỏng vấn, tình hình trước mắt cạnh tranh rất gay gắt.

Tôi cầm sơ yếu lý lịch, tìm một góc ngồi xuống, vừa ngồi đã nghe thấy người bên cạnh đang thì thầm trao đổi.

"Tôi nghe nói hôm nay ông chủ lớn cũng đến, nói là muốn chọn một người trong nhóm phỏng vấn này mang về trụ sở chính đào tạo."

"Chuyện đó có gì mới đâu, những năm trước chẳng phải cũng sẽ chọn vài người xuất sắc đưa về trụ sở chính sao."

"Ồ, ra là vậy à."

"…"

Tôi chỉ nghe qua thôi, tôi nộp đơn vào bộ phận R&D của Hưng Hằng, trước khi đến đây đương nhiên là tập trung tìm hiểu về bộ phận này, còn về ông chủ lớn hay trụ sở chính thì tôi thật sự không chú ý tới.

Nửa giờ sau, buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu, một người đàn ông trông như trợ lý bắt đầu gọi người ra ngoài.

Tôi bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, đây là buổi phỏng vấn chính thức đầu tiên từ khi tôi bước chân vào xã hội.

Đến lượt tôi.

Tôi cầm sơ yếu lý lịch theo trợ lý vào phòng họp.

Nhìn người đàn ông ngồi giữa căn phòng, toàn thân toát ra khí chất của người lãnh đạo, tôi sững người.

"Tô Vãn."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và từ tính, tim tôi cũng theo đó mà đập nhanh hơn.

Dưới sự nhắc nhở của các giám khảo khác, tôi ngồi đối diện với anh, bắt đầu phần tự giới thiệu đã chuẩn bị sẵn.

Lúc tôi nói đều là giao tiếp ánh mắt với những người khác, nhưng không nhìn cũng cảm nhận được một ánh mắt sâu thẳm và thích thú của anh ta đang dõi theo tôi.

Đồ đàn ông xấu xa.

Thảo nào tối qua lại gửi tin nhắn đó cho tôi.

Xong phần giới thiệu là đến lượt các giám khảo khác hỏi tôi vài câu liên quan đến chuyên môn.

Tôi lần lượt trả lời trôi chảy.

Từ lúc tôi bước vào đến giờ, người đàn ông kia chỉ gọi tên tôi một lần, sau đó không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi trên chiếc ghế rộng lớn, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngón tay hơi cong từng nhịp từng nhịp gõ lên mặt bàn, dưới lòng bàn tay anh ta là bức ảnh tôi dán trên sơ yếu lý lịch.

"…"

Tai tôi lặng lẽ đỏ lên.

Ài...

Cảm giác này, nói không căng thẳng chính là nói dối.

Ở bên anh ta nửa năm, mỗi lần anh ta cười như thế, kết cục của tôi đều rất thảm.

Loading...