Giả Đứng Đắn - Chương 3,4: Lần đầu gặp Bùi Hành.
Cập nhật lúc: 2024-06-17 00:36:23
Lượt xem: 8,183
3.
Bầu không khí trong phòng phỏng vấn trở nên im lặng.
Nếu Bùi Hành không lên tiếng, các giám khảo khác đương nhiên cũng không dám tuỳ ý đưa ra kết luận, họ chỉ nhìn anh rồi lại nhìn tôi.
Tôi biết, Bùi Hành đang cố tình.
Người nên giận dữ là tôi mới đúng. Tôi đến Hưng Hằng để phỏng vấn, anh biết mọi chuyện nhưng tôi lại không hề hay biết anh là boss lớn của Hưng Hằng.
Hừ.
Nghĩ đến điều đó, tôi lại kéo thẳng lưng hơn, ánh mắt vốn né tránh cũng chuyển thành đối diện trực tiếp với anh ấy.
Bùi Hành khẽ cười, đột nhiên đứng dậy. Các giám khảo khác thấy vậy cũng lập tức đứng lên. Mọi người đi sau Bùi Hành, lần lượt rời khỏi phòng, khi đến cửa mới để lại một câu: "Chọn cô ấy, ngày mai bảo cô ấy đến trụ sở chính để báo cáo."
"Vâng, Bùi tổng."
"…"
Tôi được ưu ái sao?
Túi xách trong tay rung lên, vào lúc này, không cần nhìn cũng biết là ai nhắn tin.
Ra khỏi sảnh chính Hưng Hằng, trước mắt là nhìn thấy chiếc xe thương vụ màu đen quen thuộc đậu bên kia đường.
Thật là... không kín đáo chút nào cả.
Tôi muốn giả vờ không thấy, nhưng điện thoại trong túi cứ rung mãi không ngừng.
Tôi nhìn quanh, sau khi chắc chắn không gặp người quen rồi mới như một tên trộm chạy đến bên cạnh chiếc xe, mở cửa chui vào.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Ngay tức khắc, một gương mặt lạnh lùng xuất hiện trước mắt.
Tôi: "?"
Quá sai lầm rồi.
Bây giờ tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cứ đứng cúi người ở đó cũng rất khó chịu.
"Anh dịch vào trong một chút đi."
Đối phương hoàn toàn áng binh bất động.
"…"
Anh là đại gia mà, tôi cắn chặt môi định lui ra ngoài để sang cửa bên kia, trong lòng thầm trách sao lúc đầu mình lại mù quáng mà dính vào anh ta.
Chết tiệt!
Chữ "sắc" đúng là một lưỡi dao, giờ tôi bị đ/âm rất đau rồi.
Chân tôi vừa di chuyển, Bùi Hành đột nhiên duỗi tay ra, "phập" một tiếng, cửa xe bị đóng lại.
"…"
Tôi không phòng bị, ngã ngồi xuống sàn xe, lưng tựa vào cửa sổ.
"Bùi Hành, anh làm gì vậy?"
Giọng nói gấp gáp, nghe là biết cảm xúc của tôi lúc này là chế độ gì rồi.
Bùi Hành cười, cười một cách quyến rũ: "Vãn Vãn, tôi chỉ đang giúp em đóng cửa thôi mà."
Nếu không phải vì gương mặt đẹp trai của anh ta thì tôi đã đ.ấ.m cho một cú nhớ đời rồi.
"Cảm ơn!"
Tôi nghiến răng nói ra hai từ này, sau đó phủi tay dù không dính một hạt bụi nào trên quần áo, tiếp tục cúi người bước qua chân anh ta để ngồi vào chỗ.
Kết quả là Bùi Hành duỗi chân ra, ngay khi tôi khi bước qua, nửa thân trên gần như chạm vào anh.
Qua lớp vải đỏ mỏng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông tôi đều cảm nhận rất rõ.
"Váy đẹp, nhưng tiếc là chọn nhầm lớp trong rồi."
"…"
"Bùi Hành, anh đang nhìn đi đâu vậy?"
Ánh mắt sâu thẳm của Bùi Hành nhìn tôi, ánh sáng trong mắt còn mang theo chút khiêu khích. Tim tôi đập mạnh, khoảnh khắc trông thấy đôi môi đẹp đẽ của anh ta sắp mở ra, tôi hoảng sợ đưa tay che miệng anh ta lại.
"Câm miệng, đừng nói gì cả."
Bùi Hành này, hình như mỗi lần ở cạnh tôi đều vứt đi bốn chữ "trưởng thành điềm đạm" rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-dung-dan/chuong-34-lan-dau-gap-bui-hanh.html.]
Quyến rũ một cách lạ lùng.
Ví dụ như bây giờ, nhìn tay tôi đặt lên miệng anh ta, anh ta lại... l.i.ế.m lòng bàn tay tôi.
Dù chỉ một cái, cũng đủ khiến tôi giật mình.
Mẹ kiếp!
Anh ta biết tôi sợ anh ta nói bậy nên không dám buông tay.
Trước mặt còn có tài xế, tôi phóng ánh mắt đe dọa tới, Bùi Hành cuối cùng cũng thu chân lại. Lúc này tôi mới có thể ngồi xuống, nhưng đôi tay lại bị anh ta nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tôi không vùng vẫy nữa, chỉ là tay thôi, muốn nắm thì nắm đi.
Xe đi được nửa đường, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ ngày càng phồn hoa, tôi hơi ngẩn ngơ: "Chúng ta đi đâu thế?"
"Đi mua sắm với em."
"…"
Hừ.
Anh trả lại Bùi Hành lạnh lùng, không quan tâm đến chuyện đời khi chúng ta mới gặp cho tôi đi!
4.
Tay không thể bẻ cong chân, tôi tất nhiên cũng không thể bẻ cong Bùi Hành.
Thế là tôi bị anh ta kéo đi không ngừng bước, mục tiêu rõ ràng. Cho đến khi dừng lại trước cửa một cửa hàng, Bùi Hành mới chịu dừng lại.
Tôi ngước lên, đầu óc kêu "ong" một tiếng, hiểu ngay câu "đi mua sắm với em" của Bùi Hành.
Hừ.
Đúng là đàn ông.
Đặc biệt là những người như Bùi Hành, dưới lớp vỏ ngoài đứng đắn là một trái tim đầy sắc dục.
Nhìn gương mặt nghiêng hoàn hảo của Bùi Hằng, tôi nhớ lại lần đầu gặp anh ta...
Năm đó tôi học năm hai, sau một năm quen biết, tôi và Bùi Tiểu Ngữ đã trở thành bạn thân.
Một ngày nọ, Bùi Tiểu Ngữ bảo tôi đi cùng cô ấy về nhà. Nhìn dáng vẻ như làm trộm của bạn thân, tôi không hiểu.
Bạn thân nói, hôm nay chú hai của cô ấy ở nhà, trong nhà cô ấy sợ nhất là chính là ông chú hai này.
Không hay cười, nghiêm túc, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến người khác run rẩy.
Đó là miêu tả của bạn thân về chú hai của cô ấy. Nghe xong, tôi lập tức hình dung ra một ông chú trung niên.
Vừa thay giày ở cửa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt.
Thật... tôi cảm thấy xấu hổ vì sự vô tri của mình.
Sự hấp dẫn của thời gian mài gọt, lớn tuổi hơn chúng tôi, nên dù xé về phong thái hay khí chất thì đều là thứ thanh niên chúng tôi không thể bì được.
Xuất sắc!
Tôi chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức quay đi, đàn ông đẹp đến đâu cũng chỉ là người khác, tôi đã có bạn trai rồi.
"Chú hai." Bạn thân ngoan ngoãn chào.
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, ừ một tiếng rồi rời đi.
Lúc đi ngang qua tôi, cảm nhận được một ánh mắt rơi xuống. Khi tôi quay lại nhìn, chú hai của bạn thân đã đi xa.
Hừ!
Quả nhiên như lời cô ấy nói, làm người ta sợ.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Bùi Hành, như một viên đá nhỏ ném vào hồ nước yên tĩnh, gợn sóng vài lớp rồi lập tức trở lại bình thường.
Chỉ là tôi không ngờ, lần gặp lại anh ta sẽ nhanh chóng như vậy, còn là trong tình trạng thảm hại như thế.
Tôi và bạn trai xác định quan hệ vào năm hai, anh ấy theo đuổi tôi suốt một năm. Anh ấy bộc bạch, tại buổi dạ hội tân sinh viên, hắn nhìn thấy tôi mặc váy đỏ, không vì lý do gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Từ đó, anh ấy gần như không đi học mà chỉ luôn theo sát tôi, làm những việc mà một bạn trai tốt cần làm. Có lẽ vì thói quen, hoặc có lẽ tôi thực sự cảm thấy anh ấy đối xử tốt với tôi, rồi tôi đồng ý.
Bố mẹ tôi yêu nhau suốt một đời, tôi nghĩ tình yêu cũng như vậy, kết hôn rồi sống bên nhau. Nhưng bạn trai của tôi đã dạy cho tôi một bài học đau đớn.
Chúng tôi mới xác định quan hệ chưa đầy ba tháng, hắn ta đã cắm sừng tôi.
Hôm bị tôi bắt gặp, hắn đang ôm một cô gái mặc đồ hở hang, hôn đến đê mê. Sau cùng cũng chính cô gái đó phát hiện ra tôi, vỗ vỗ lưng anh ta.
Anh ta nói gì nhỉ, à, anh ta nói: "Tô Vãn, anh đã yêu em ba tháng, em không cho anh cầm tay, trong mắt em, anh có phải bạn trai không? Hay anh chỉ là người mang đồ ăn và giữ chỗ cho em thôi."
"…"