GIA PHU KIỀU NHƯỢC - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-30 21:16:12
Lượt xem: 123
1.
Ta tên là Chu Giáp Giáp, là chữ Chu trong “Chu môn tửu nhục xú”* ấy.
*Một câu thơ của Đỗ Phủ, dịch nghĩa là “Cửa son rượu thịt ôi”
Người cũng như tên, cha ta là nhà giàu số một ở thành Cẩm Châu, vùng Cẩm Châu này chính là nơi giàu có nhất ngoại trừ kinh đô của cả Tề An Quốc này.
Nhưng cố tình nhà chúng ta lại làm buôn bán, xếp hạng bét nhất trong hàng sĩ, nông, công, thương, quả thật là thấp kém đến nỗi chỉ còn lại tiền.
Về phần hôn sự của ta, có diễn tả bằng một chữ “thảm” cũng không đủ.
Nói cho chuẩn thì có lẽ là ba vị hôn phu chưa vào cửa của ta còn thảm hơn.
Mối hôn sự đầu tiên cha ta định ra cho ta là nhi tử bảo bối duy nhất của nhà giàu nhất ở Tương Châu.
Hồi nhỏ chúng ta cũng từng gặp mặt mấy lần, bốn bỏ năm lên thì cũng tính là thanh mai trúc mã. Kết quả người ta sống khỏe mạnh đến năm mười sáu tuổi, trong thành đột nhiên bạo phát ôn dịch, nhà hắn còn chưa kịp chạy nạn thì người đã không còn nữa rồi.
Cha ta lúc ấy còn tiếc nuối lắc đầu, nói đứa trẻ đó không đủ phúc khí.
Về sau có lẽ ông cảm thấy hai nhà chúng ta đều giàu quá, cường cường thì khắc nhau, cho nên ông lại tìm ở đâu ra một thư sinh nghèo.
Ta còn nhớ trước khi người ta vào trường thi, cha ta vẻ mặt khấp khởi thảo luận với hắn sau khi trúng trạng nguyên thì phải như nào như nào, thậm chí còn ép ta tự mình nấu một bữa cơm cho hắn.
Kết quả hắn không đỗ, sau khi rớt bảng còn luẩn quẩn trong lòng, trực tiếp nhảy xuống một cái giếng ở ngoại ô ngoài thành.
Cái khác thì ta không biết, dù sao chắc chắn không phải vì ăn đồ ta làm bị ỉa chảy mới thi rớt đâu.
Cha ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy người thư sinh só không chịu được sức ép, chọn tới chọn lui mấy hôm mới tìm được cho ta vị hôn phu thứ ba.
…..Là một nam nhân góa vợ.
Nhìn cha ta chuộc phòng di nương thứ tư từ thanh lâu tiểu quán về, ta chợt nghĩ chắc ông bị tinh tr-ù-ng lên não nên đ-i-ê-n mất rồi.
Lão hán đó hơn ta đến mười sáu tuổi, nữ nhi của hắn cũng đã chuẩn bị nghị hôn rồi, cha ta lại còn kêu ta đi làm kế mẫu của người ta??
Nói cho hay là, người góa vợ mà vẫn có thể đi khắp nơi câu kim quy tế cho nữ nhi, đáng quý!
Ta thầm nghĩ, có đức tính này chẳng phải như huynh đệ song sinh với cha ta hay sao, sao ông không tự gả qua đó luôn đi?
May là cuối cùng không cần ta phản kháng, lão hán đó đã bị tức ch-ế-t vì nữ nhi của hắn bỏ trốn với người khác.
Nguy hiểm quá, nguy….
Ta còn chưa kịp nói nốt chữ hiểm, Tiểu Thúy đột nhiên sốt xình xịch chạy vào phòng, hét lên thật to: “Không tốt rồi tiểu thư ơi, lão gia lại định một mối hôn sự mới cho người rồi!”
“M-ẹ nó, vẫn còn ngươi dám lấy ta ư? Có tiền mua tiên cũng được là đây ư?”
Ta dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn nàng, gặm một miếng bánh bao nhân đậu, nuốt xong rồi tâm trạng mới thoáng bình tĩnh lại.
Vì việc xảy ra với ba vị hôn phu trước đó nên bây giờ trong mười dặm quanh vùng đều đồn thổi rằng ta “khắc phu”, cũng mệt cho cha ta vẫn còn tìm được người kế tiếp.
“Hơn nữa lai lịch cũng không nhỏ đâu ạ!” Tiểu Thúy dùng sức gật đầu hai cái, thần thần bí bí hạ thấp giọng.
Ta thì ra vẻ xem thường: “Xem ngươi kìa, như chưa thấy chuyện đời bao giờ ấy.”
Nhưng….
Vị hôn phu thứ tư mà cha tìm cho ta, đúng là không phải dạng vừa!
Là đích tử của Đoan Dương trưởng công chúa đã mất cùng Nghĩa Vũ Hầu, là cháu ruột đằng ngoại của đương kim thánh thượng—--là Tiểu Hầu gia chưa chắc đã có thể sống qua tuổi hai mươi.
Đây là cái cành cao có thể khiến Chu gia chúng ta xoay người biến thành hoàng thương, lại còn là Hầu phủ chủ động cầm thánh chỉ tứ hôn tới nữa, lẽ nào bọn họ không sợ ta tiễn Tiểu Hầu gia lên đường sớm hay sao?
2.
“Cha, cha nói xem rốt cuộc vì sao Hầu phủ nhìn trúng cái quái gì của nhà chúng ta nhỉ?” Ta suy đi nghĩ lại cũng không tài nào hiểu được, bèn triệu tập hội nghị gia đình trước khi xuất giá.
Người cha không đáng tin của ta còn đắc ý sờ cái bụng tròn vo của mình: “Có lẽ là cha già của con uy danh vang xa…”
Mấy di nương lập tức nhìn ông bằng đôi mắt lấp lánh như sao.
“Vậy cha gả qua đó là được rồi.” Ta trợn trắng mắt, cắt ngang màn phu từ thiếp hiếu của bọn họ.
“Đừng giận con ơi, con yên tâm đi, cha chỉ có một nữ nhi bảo bối là con, cha còn bán con được à?” Ông dùng tay ra dấu, ném cho ta một ánh mắt biết nói, “Cha chuẩn bị cho con tưng đây của hồi môn này!”
“Con không có hứng với tiền….thêm tí nữa đi, giá cả ở kinh thành mắc lắm.” Ta thở dài một cái, phiền não vô cùng, “Hơn nữa Tiểu Hầu gia yếu ớt ấy cũng là cái động tiêu tiền, nữ nhi gả qua đó còn phải ngày đêm hầu hạ hắn ta…”
Đợi chút, hầu hạ hắn?
Vậy thì đâu có đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-phu-kieu-nhuoc/chuong-1.html.]
Ta kéo Tiểu Thúy một cái: “Thúy Nhi này, nhớ kỹ nhé tiểu thư nhà ngươi bây giờ bắt đầu yếu đuối không thể tự lo cho bản thân.”
Tiểu Thúy ù ù cạc cạc: “Ủa, nhưng ngày nào tiểu thư cũng ăn ba bát cơm mỗi bữa, còn thêm bốn cái bánh, nhìn sao cũng không dính dáng gì với hai chữ yếu ớt mà?”
Thái độ của ta kiên quyết, cứ như vậy tới ngày thành thân, Tiểu Thúy biện luận với quản sự ma ma của Hầu phủ một phen, gắng nói rằng ta là kiểu người đi hai bước là ngất xỉu rồi.
Đến cuối cùng, trong sảnh chính ở Hầu phủ, một đám hoàng thân quốc thích, đệ tử thế gia, vây quanh hai con gà trống xem chúng nó bái đường thành thân.
Còn người yếu ớt không thể tự lo như ta, và vị đương sự bệnh tật không thể quá sức còn lại, đã sớm bị tống vào động phòng.
Vào động phòng rồi, à ừm, sau đó phải làm gì ta?
Ta đưa tay vén khăn trùm đầu, chợt đối mặt với cây gậy như ý mà hắn đưa tới.
“Hàng trông được đó, mua ở đâu vậy?” Ta cười khan một cái, vô cùng thuận tay cầm lấy cây gậy như ý đó, làm bộ thưởng thức.
Hắn đáp: “Khụ khụ khụ…..khụ khụ…..đây là, khụ khụ….đồ sưu tầm của gia phụ.”
Nhìn khuôn mặt trắng ởn của Tiểu Hầu gia, ta vội vàng đặt cây gậy như ý sang một bên, vỗ vỗ lưng hắn để thuận khí: “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, chàng đừng ho ra m.á.u nhé!”
“Xin, xin lỗi.” Hắn yếu ớt cười với ta, “Nghe ma ma nói, nàng tên là Chu Cước Cước hả?”
“Gì?” Ta chẳng còn giữ được hình tượng, trưng ra vẻ mặt ngu ngơ, “Ma ma của chàng chắc hẳn là có tí khẩu âm rồi.”
“Ta cũng thấy vậy, cho nên là…Chu Kiều Kiều phải không?” Hắn lại tò mò hỏi.
“Là Giáp Giáp, chữ Giáp của ruộng nương màu mỡ đến chảy dầu ấy.” Ta vươn tay ra, diễn tả cho hắn xem.
“Được, Kiều Kiều khụ khụ….Khụ khụ khụ…..”
Ta hít vào, hít vào rồi hít vào, nín lại cái thôi thúc muốn đánh ch-ế-t hắn.
“Ta tên là Hoa Hành Quân, nàng có thể gọi ta khụ khụ khụ…..”
Ta cười híp mắt ngắt lời hắn: “Phu quân, chàng đừng nói nữa, ta sợ đó.”
Hắn còn khụ như thế nữa, e là ta phải thành quả phụ mất.
Thế nên đêm tân hôn này, đôi tân nhân chỉ trao đổi tên họ, xong xuôi thì không biết phải làm gì nữa.
…..Đêm thành thân, sao lại khác với những gì ta đọc được trong thoại bản vậy nhỉ?
Hay là, ta hầu hạ hắn đi ngủ?
3.
Đúng lúc ta đang chìm vào trầm tư thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Ma ma ngoài cửa lên tiếng nhắc nhở cắt ngang luồng suy nghĩ: “Thiếu phu nhân, thiếu gia cần uống thuốc rồi, thuốc đã để trên bàn đấy ạ.”
Tiểu Thúy không quên thiết lập của ta, không chịu kém cạnh mà thêm vào: “Thiếu phu nhân, thuốc của chúng ta không mang theo, người uống ké thiếu gia một ngụm đi!”
Ta: "..."
Hoa Hành Quân tựa đầu giường, nở nụ cười nhìn ta, toát lên dáng vẻ mỹ nhân bệnh tật yếu đuối.
Ta bất lực, đành nhấc vạt váy đi bê bát thuốc tới: “Nào, Đại Lang, uống thuốc thôi.”
Vừa dứt lời, ta rõ ràng bắt gặp khoé môi hắn khẽ cứng lại khi chạm vào bát thuốc.
Thuốc uống xong, thủ tục cũng xem như hoàn tất.
Ta ngắm một vòng quanh phòng, suy nghĩ xem có nên tỏ vẻ thể thiếp rộng lượng để hắn ngủ trên giường, hay là giả vờ khóc lóc ăn vạ để đuổi hắn sang sạp đây?
Trên chiếc sạp mỹ nhân chỉ trải một lớp chăn mỏng, trông thôi cũng thấy rất cứng, khác hẳn chiếc giường mềm mại dưới m.ô.n.g ta lúc này. Nhưng nhìn hắn thế này, nếu nằm giường nhỏ không khéo lại theo Vô Thường Gia đi mất thì làm sao?
Lẽ nào phải ngủ cùng nhau?
Đùa sao, từ nhỏ cha ta đã dạy rằng, trên giường ngủ không thể để người khác nằm cạnh ngáy khò khò!
Vì cả hai chúng ta cùng im lặng nên trong phòng trở nên tĩnh lặng khác thường, ta lại đang bối rối không biết nên ngủ giường hay ngủ sạp, chẳng mảy may nhận ra hơi thở bên cạnh ngày càng trở nên nặng nề.
Cho đến khi lòng bàn tay hơi nóng của hắn nắm lấy tay ta.
“Chàng làm gì vậy?!” Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, theo bản năng định nhảy bật dậy, nhưng đôi tay yếu ớt của Hoa Hành Quân lúc này lại giữ chặt ta như chiếc kìm sắt.
“Thuốc có vấn đề, nàng phải giúp ta.” Giọng hắn đã khàn đi mấy phần.
Yết hầu của Hoa Hành Quân khẽ động, ta cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Hỏng rồi, mi là một tiểu thư rụt rè mới xuất giá mà, sao có thể hiểu nhanh đến thế chứ?!
“Không ổn lắm đâu phu quân, nhỡ đến lúc đó chàng ch-ế-t dưới hoa mẫu đơn thì…” Ta giả vờ do dự xoắn hai tay vào nhau, nhưng thực chất ta lo nhất là liệu hắn có đủ sức nằm trên không.