Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 14:
Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:49:34
Lượt xem: 143
Chương 14:
Lâm Kính Tri dùng số điện thoại khác gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi, bảo tôi tránh xa Diệp Thời Nhất, đừng tin Diệp Thời Nhất, hắn tuyệt đối không phải người tốt.
Tôi không để ý đến những tin nhắn này, tin nhắn cứ được gửi tới mấy ngày liên tục mới dừng lại.
Sinh nhật 18 tuổi của Nguyên Hiểu Hiểu đã đến.
Đương nhiên cha sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật linh đình cho con gái bảo bối, mà thân là chị gái của Nguyên Hiểu Hiểu, tôi cũng phải tham gia.
Ánh mắt Nguyên Hiểu Hiểu nhìn tôi không giấu được vẻ hả hê, tôi biết cô ta đang chuẩn bị làm tôi mất mặt trong ngày sinh nhật của cô ta.
Vừa hay, tôi cũng đã chuẩn bị một món quà lớn cho cô ta.
Ngày hôm đó có rất nhiều người đến tham dự tiệc sinh nhật, có người quen của Nguyên Hiểu Hiểu, cũng có người có quan hệ tốt với cha đến để chúc mừng.
Cha thật sự rất yêu quý Nguyên Hiểu Hiểu, từ khi Nguyên Hiểu Hiểu được sinh ra đến nay, năm nào ông ấy cũng chụp rất nhiều ảnh cho cô ta, ông ấy dự định hôm nay sẽ chiếu từng bức ảnh lên.
Nếu thật sự làm vậy, đương nhiên những bức ảnh kia sẽ khiến mọi người cảm động lắm.
Nhưng khi máy chiếu được bật lên, thứ xuất hiện trong màn chiếu lại là một tờ phiếu siêu âm, cái tên được viết phía trên là Tuyên Nhiễm.
“Chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy tờ giấy này, cha hoảng hốt.
Nguyên Hiểu Hiểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Cô ta vô thức muốn tìm Tuyên Nhiễm, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, ánh mắt đảo một vòng mới nhớ ra, hôm nay Tuyên Nhiễm không khỏe nên không đến.
Hình ảnh trên máy chiếu lại thay đổi, lần này trực tiếp hiện lên ảnh thân mật của Tuyên Nhiễm với một người đàn ông.
Người đàn ông đó là cha cô ta.
Cô ta lập tức ý thức được đầu đuôi, nhìn cha với ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Những bức ảnh còn tiếp tục hiện lên, khiến bữa tiệc sinh nhật 18 tuổi mà cô ta dày công chuẩn bị trở thành trò cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-vo-mat-tri-nho/chuong-14.html.]
Mặc dù cha đã cho người tắt máy chiếu, nhưng cũng không thể cứu vãn được nữa.
Mẹ không chịu nổi cú sốc nên đã ngất xỉu.
Tôi nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, khóe môi khẽ cong lên, bước tới cùng người giúp việc đỡ mẹ dậy.
“Mau đưa bà ấy đến bệnh viện đi.”
Người giúp việc đang luống cuống, chỉ biết nghe theo lời tôi nói.
Khi mẹ tỉnh lại ở bệnh viện, bên cạnh chỉ có mình tôi.
Ánh mắt bà vô thức tìm kiếm xung quanh, không thấy người khác, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Bà ấy nhìn tôi rồi khóc.
“Nguyên Ý, cha con đã làm ra chuyện như vậy, con nói xem mẹ biết phải làm sao đây?”
Có lẽ bà chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, gia đình mà bà ấy luôn cho là hạnh phúc tươi đẹp lại nát vụn hoàn toàn.
“Mẹ, chuyện này không thể trách Hiểu Hiểu, con nghĩ em ấy cũng không cố ý đâu, có lẽ em ấy cũng không biết được người bạn mà em ấy dẫn về nhà mỗi ngày lại có ý đồ như vậy.”
Mẹ nhớ ra, Tuyên Nhiễm là do Nguyên Hiểu Hiểu dẫn về nhà.
Giờ phút này, dù cho bà ấy có yêu thích đứa con gái này đến đâu, trong lòng cũng khó tránh khỏi nảy sinh một chút oán hận.
Huống chi, khi bà ấy tỉnh lại, đứa con gái mà bà ấy luôn yêu thương lại không ở bên bà ấy, còn không bằng đứa con gái đã thất lạc từ lâu mới tìm về được.
“Mẹ, sở dĩ Hiểu Hiểu chưa đến hẳn là do em ấy đang phải giải quyết chuyện quan trọng hơn.” Tôi lại nói.
Mẹ không nói gì, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi như cũ.
Còn có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ ruột nó nữa đây?