Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 13:
Cập nhật lúc: 2024-10-16 18:49:30
Lượt xem: 158
Chương 13:
Nhân lúc cha đang vui vẻ, đột nhiên mẹ nói đến tôi.
Bà ấy nói tôi cũng nên học tập một số thứ, dù sao tôi cũng đã 19 tuổi rồi, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được.
Nếu đổi lại là trước kia, chắc chắn Nguyên Hiểu Hiểu sẽ bất mãn, nhưng bây giờ, trong lòng cô ta chỉ có người trong lòng.
Suy cho cùng tôi cũng đã giúp đỡ cô ta, lại thêm có thể cô ta cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì to tát nên không phản đối.
Cha đang vui vẻ, hỏi tôi một câu: “Con muốn học gì?”
Tôi trả lời tôi cần một gia sư để bổ sung kiến thức cấp hai và cấp ba.
Diệp Thời Nhất có dạy tôi một vài kiến thức, nhưng chỉ dựa vào một vài buổi dạy kèm lúc rảnh rỗi của hắn không đủ để khiến thành tích của tôi tăng vọt, tôi cần một lớp vỏ bọc càng tốt hơn.
Yêu cầu này không cao, cha trực tiếp đồng ý.
Một khoảng thời gian sau đó, mẹ như ý thức được thiếu khuyết của mình với tôi, thỉnh thoảng bà ấy lại làm một số chuyện để bù đắp. Nhưng bà ấy cũng không dám để Nguyên Hiểu Hiểu phát hiện, sợ cô ta không vui.
Tôi phối hợp với bà ấy, làm một người con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện trong mắt bà.
Vào ngày hôm đó, lúc nhà nhận được điện thoại của Diệp Thời Nhất đã là nửa đêm.
Trong nhà ngoại trừ tôi và Nguyên Hiểu Hiểu thì chỉ có người giúp việc, cha tăng ca ở công ty, không về, mẹ lại đến nhà bạn thân chơi, cũng ngủ lại luôn bên đó.
Cuộc gọi được kết nối, tôi nghe thấy tiếng khóc của Diệp Thời Nhất, rất kìm nén, rất đau khổ.
“Chị Ý Ý, em thật sự rất khó chịu, chị có thể đến đây với em không? Ngoại trừ chị, em cũng không biết phải tìm ai nữa.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt.
“Xin lỗi Thời Nhất, giờ cũng trễ lắm rồi, một cô gái như tôi không tiện ra ngoài tìm cậu lúc nửa đêm nửa hôm thế này, hay là tôi nói chuyện qua điện thoại với cậu được không?”
Bên kia im lặng một lúc rồi đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-vo-mat-tri-nho/chuong-13.html.]
Tối hôm đó tôi nói chuyện điện thoại với hắn đến tận sáng.
Hắn nói rất nhiều, nói rằng hắn đã nuôi một con mèo, nuôi rất nhiều năm rồi. Nhưng bây giờ con mèo đó lại bỏ đi, hắn đã mất nó thật rồi.
Hắn nói, con mèo đó là mẹ hắn mua cho hắn lúc còn sống, bao nhiêu năm qua, nó vẫn luôn ở bên hắn, đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của hắn, không phải người thân, nhưng còn quan trọng hơn cả người thân.
Hắn nói, hắn đã tìm rất lâu rất lâu rồi, nhưng không tìm thấy, hắn sợ, sợ nó rơi vào tay kẻ xấu, sợ nó sống không tốt.
Tôi im lặng lắng nghe giọng nói của hắn, cuối cùng mới lên tiếng:
“Thời Nhất, có lẽ nó sẽ gặp được một người chủ tốt rồi, cậu nên chúc phúc cho nó.”
Diệp Thời im lặng, tôi nhẹ nhàng hát cho hắn nghe một bài hát, là một bài dân ca rất nhẹ nhàng.
Tôi hát gần nửa tiếng đồng hồ, chợt nghe thấy giọng nói của Diệp Thời Nhất vang lên:
“Chị Ý Ý, hình như em thích chị rồi.”
Tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt đã tan biến hoàn toàn, tia nắng đầu tiên chiếu xuống bệ cửa sổ.
“Thời Nhất, cậu xem, trời đã sáng rồi.”
Sau ngày hôm đó, Diệp Thời Nhất lại càng tốt với tôi hơn, còn là kiểu tốt một cách công khai không chút kiêng nể.
Đủ loại đồ ăn thức uống được gửi đến chỗ tôi.
Nguyên Hiểu Hiểu nhìn thấy rất khó chịu, nhưng Diệp Thời Nhất hoàn toàn không để ý đến cô ta, cho dù cô ta có tức giận Diệp Thời Nhất cũng làm như không thấy, còn không cho phép cô ta bắt nạt tôi dù chỉ một chút.
Nguyên Hiểu Hiểu muốn dùng chiêu cũ, trực tiếp nói với cha mẹ.
Nhưng Diệp Thời Nhất uy h.i.ế.p cô ta, nếu cô ta dám làm vậy, hắn sẽ nói chuyện của cô ta và Lâm Kính Tri cho mọi người biết.
Nguyên Hiểu Hiểu không dám nói nữa, chỉ có thể liên tục trừng tôi.