Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 23:

Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:50:30
Lượt xem: 109

Chương 23:

 

Những người khác đều tiếc thương cho những sinh mạng đã mất, chỉ có tôi nằm trên giường cười suốt đêm.

 

Không ai muốn nhận nuôi tôi, trở thành người giám hộ của tôi, Lâm Kính Tri muốn giúp tôi nhưng lực bất tòng tâm.

 

May mà thầy cô đã giúp tôi xin được trợ cấp khó khăn, tiền học được miễn hoàn toàn, không đến mức khiến tôi không được đi học, hoặc là c.h.ế.t đói.

 

Năm mười sáu tuổi, tôi học cấp ba, đúng là lứa tuổi mà các cô cậu thiếu niên bắt đầu biết yêu.

 

Tôi và Lâm Kính Tri cũng không ngoại lệ, chúng tôi yêu nhau, tất cả đều diễn ra một cách lén lút, không dám để ai phát hiện, việc táo bạo nhất mà chúng tôi từng làm là nắm tay nhau, mặt đỏ bừng.

 

Một tình yêu rất trong sáng, rất thuần khiết.

 

“Ý Ý, đợi anh học xong đại học, đợi khi anh kiếm được thật nhiều tiền rồi, chúng ta kết hôn nhé.”

 

Khi đó, ánh mắt của chàng trai trẻ đầy thuần khiết và nồng nhiệt, trong mắt toàn là hình bóng của tôi.

 

Tôi cũng vậy.

 

Năm mười bảy tuổi, những người tự xưng là cha mẹ ruột của tôi đã tìm thấy tôi.

 

Tôi biết mình là trẻ mồ côi, trước mười bảy tuổi, tôi từng tưởng tượng về cha mẹ ruột của mình, dù không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn tưởng tượng ra cảnh một ngày nào đó họ tìm thấy tôi.

 

Liệu họ có cưng chiều tôi như cha mẹ nuôi đối với Tống Bảo không? Có gọi tôi là “bảo bối” với ánh mắt đầy yêu thương không?

 

Thực tế là không.

 

Họ đã có bảo bối của riêng họ rồi, Nguyên Hiểu Hiểu, một đứa trẻ được nâng niu từ nhỏ giống như Tống Bảo.

 

Cô ta cũng ghét bỏ và bài xích tôi giống như Tống Bảo, nhưng khác biệt là, cô ta không ghét Lâm Kính Tri, thậm chí còn rất thích hắn ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-vo-mat-tri-nho/chuong-23.html.]

Cô ta có rất nhiều bộ mặt, trước mặt ta mẹ cô ta có thể làm bất cứ điều gì cô ta muốn mà không cần phải sợ hãi, kể cả việc bắt nạt tôi chỉ vì nhìn tôi không vừa mắt.

 

Trước mặt Lâm Kính Tri, cô ta sẽ làm nũng, sẽ giận dỗi, giống như một nàng công chúa nhỏ trong lâu đài, mang theo ánh sáng rực rỡ, cả người không hề có chút u tối nào, đó là kiểu người hoàn toàn trái ngược với tôi.

 

Ban đầu, Lâm Kính Tri đứng về phía tôi, nhưng thời gian thực sự có thể thay đổi một con người.

 

Hai năm trôi qua, hắn ta cũng bị thu hút bởi Nguyên Hiểu Hiểu, cô gái luôn tươi cười rạng rỡ và tràn đầy sức sống.

 

Đó thực sự là những điều mà tôi không có, những gì tôi từng trải qua đã mài mòn hết thảy rực rỡ tươi sáng mà một cô gái mười bảy, mười tám tuổi nên có.

 

Cả người tôi đầy gai nhọn, khi bị bắt nạt tôi sẽ không dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn ta, mà là tự mình dùng hết sức bình sinh để trả thù.

 

Gần mười năm chung sống, không ai hiểu Lâm Kính Tri hơn tôi, tôi là người đầu tiên nhận ra sự thay lòng của hắn ta.

 

Tôi rất thích hắn ta, nhưng từ ngày hắn ta bắt đầu thích Nguyên Hiểu Hiểu, tôi biết rằng tình yêu này có thể chấm dứt rồi.

 

Nguyên Hiểu Hiểu có tất cả mọi thứ.

 

Cha mẹ yêu thương cô ta, người anh trai trúc mã nhìn như chán ghét cô ta nhưng thực ra vẫn luôn đứng về phía cô ta vô điều kiện.

 

Lần đầu tiên gặp Diệp Thời Nhất, hắn đứng sau Nguyên Hiểu Hiểu, rõ ràng miệng hắn nói những lời ghét bỏ, nhưng tay lại cầm cặp sách giúp Nguyên Hiểu Hiểu, trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt đầy dung túng.

 

Khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là ý cảnh cáo.

 

Hắn cảnh cáo tôi tốt nhất nên ngoan ngoãn, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, tất cả mọi thứ của nhà họ Nguyên sẽ chỉ thuộc về Hiểu Hiểu.

 

Nếu tôi dám xấu Nguyên Hiểu Hiểu dù chỉ là một câu thôi, thì đó là tôi sai, còn Nguyên Hiểu Hiểu lại có thể mỉa mai, chế giễu tôi đủ điều.

 

Thậm chí Nguyên Hiểu Hiểu có cấu kết với người khác bắt nạt, trêu chọc tôi, hắn cũng cho rằng đó là chuyện đương nhiên.

 

 

Loading...