Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-10-15 20:00:12
Lượt xem: 202
Chương 7:
Sự im lặng này kéo dài mãi đến hết tiết đầu tiên của buổi chiều, tiết đầu tiên là tiết của giáo viên chủ nhiệm, tất cả mọi người trong lớp đều sợ cô ấy, ngay cả Nguyên Hiểu Hiểu cũng vậy.
Nhưng sau khi hết tiết, cô ta không còn kiêng dè nữa.
“La Mạt Mạt, cậu bị điên rồi sao, hạng người như bạn trai cậu mà cậu tưởng ai cũng thích hắn sao? Hắn đưa thư tình cho tôi là chuyện của hắn, có bản lĩnh thì cậu đi mà mắng hắn đi, đến đây vênh váo với tôi làm gì?”
La Mạt Mạt cũng không phải người dễ bắt nạt, cô ta lập tức đứng phắt dậy, giọng nói còn to hơn cả Nguyên Hiểu Hiểu.
“Nguyên Hiểu Hiểu, đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, rõ ràng cậu mắc bệnh công chúa, chỉ hận không thể khiến tất cả mọi người đều thích cậu, lấy cậu làm trung tâm.”
“Cậu tưởng bọn họ đều muốn làm bạn với cậu sao? Sai rồi, bọn họ chỉ muốn lợi dụng cậu thôi.”
Giọng của La Mạt Mạt vốn đã khá chói tai, khi cao giọng lại càng chói tai hơn.
Nhưng lúc này, ngoại trừ Nguyên Hiểu Hiểu dám nói chuyện, những người khác đều im lặng hóng hớt.
Hai người là bạn bè nhiều năm như vậy, không ai có thể hiểu rõ điểm chí mạng của đối phương hơn chính bọn họ.
Để có thể làm tổn thương đối phương, lý trí của bọn họ dần mất kiểm soát, dù là lời nên nói hay không nên nói đều nói ra hết.
Nguyên Hiểu Hiểu nói bạn trai của La Mạt Mạt là đồ bẩn thỉu, không biết đã dan díu với bao nhiêu người sau lưng cô ta, chỉ có La Mạt Mạt coi hắn như báu vật.
La Mạt Mạt tức giận kéo tôi vào.
Cô ta nói tôi không phải là con gái nuôi của nhà họ Nguyên mà là cô con gái lớn bị thất lạc, sau đó được tìm về, điều này khiến cả lớp kinh ngạc.
Đủ loại ánh mắt nhìn về phía tôi, có kinh ngạc, có thương hại, có tội nghiệp, có tò mò... đủ cả.
Cuối cùng chuyện này kinh động đến giáo viên chủ nhiệm, tới khi hai người bị gọi ra ngoài rồi, tiết thứ hai mới được diễn ra bình thường.
Sau một tiết học, tôi nghe nói hai người đó cãi nhau trong văn phòng, thậm chí còn đánh nhau, giáo viên chủ nhiệm bất đắc dĩ phải mời phụ huynh, cuối cùng hai người bị cha mẹ của mình đưa về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-vo-mat-tri-nho/chuong-7.html.]
Không có Nguyên Hiểu Hiểu, những người tò mò về chuyện này vây quanh tôi, hi vọng tôi có thể thỏa mãn trí tò mò của họ.
Tôi ôm cặp sách liên tục lắc đầu, tỏ vẻ không dám nói gì.
Nhưng con người vẫn luôn có trí tưởng tượng rất phong phú, bọn họ bắt đầu tự suy diễn, sau đó dùng trí tưởng tượng của mình để đưa ra một đáp án.
Cho dù đáp án này có điểm nào đó bất hợp lý thì bọn họ vẫn có thể thảo luận rồi tự mình suy diễn lại cho hợp lý, khiến nó trông như thật.
“Nhiễm Nhiễm.” Tôi chủ động đến gần một nữ sinh.
“Cậu gọi tôi là gì?” Nữ sinh kia tên là Tuyên Nhiễm, ánh mắt đối phương nhìn tôi có phần khó chịu.
Cô ta là một trong những người thường xuyên vây quanh Nguyên Hiểu Hiểu, bình thường răm rắp nghe lời Nguyên Hiểu Hiểu.
“Xin lỗi, mình nhớ có lần Hiểu Hiểu gọi cậu như vậy nên mình nghĩ mình cũng có thể.” Tôi cúi đầu, tỏ vẻ áy náy.
Tuyên Nhiễm cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Nhiễm Nhiễm, vừa rồi Hiểu Hiểu cãi nhau với bạn thân nhất một trận như vậy, mình đoán hẳn Hiểu Hiểu đang cảm thấy rất tồi tệ.”
“Mình biết Hiểu Hiểu không thích mình cho nên mình cũng không dám xuất hiện trước mặt Hiểu Hiểu, nhưng cậu thì khác. Hiểu Hiểu nói, ngoài Mạt Mạt ra, cậu là người hiểu Hiểu Hiểu nhất, cậu có thể tới an ủi Hiểu Hiểu không?”
Nụ cười trên mặt Tuyên Nhiễm rất rạng rỡ, trong lòng cũng bắt đầu suy tính.
“Tôi là bạn của Hiểu Hiểu, đương nhiên phải làm như vậy rồi.”
Buổi tối hôm đó, Tuyên Nhiễm đã không còn ở trong lớp, cô ta xin phép về nhà họ Nguyên.
Tôi nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống không của cô ta sau đó thu hồi ánh mắt, khóe môi khẽ cong lên tiếp tục đọc cuốn sách trong tay.
Món quà đầu tiên đã được gửi đến, nên chuẩn bị món quà thứ hai rồi.