GÓC RẼ LÀ NGÀY NẮNG - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:50:16
Lượt xem: 221
10
Đoạn đường dài hai mươi phút, mà Quý Tu Văn lái về gần như mất gấp đôi thời gian, khi xuống xe đã gần mười giờ bốn mươi.
Sau khi Quý Tu Văn đậu xe bên lề đường, anh ấy xuống xe vòng qua bên tôi, mở cửa bế lấy Mạch Tiểu Bảo.
Con đường từ bên ngoài khu chung cư đến tòa nhà nhà tôi hơi tối tăm. Tôi lấy điện thoại ra bật đèn pin, soi đường cho anh ấy.
Đến nhà, Quý Tu Văn đặt Mạch Tiểu Bảo lên giường, suốt quá trình con bé không bị đánh thức.
-
Tôi cầm một cốc nước đi từ ngoài vào phòng ngủ, thấy Quý Tu Văn ngồi chéo chân trên thảm bên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn Mạch Tiểu Bảo đang ngủ say trên giường. Ánh nhìn của anh ấy thẳng tắp, như thể không muốn chớp mắt.
Tôi lắc lắc cốc thủy tinh trước mặt Quý Tu Văn. "Anh không cần phải nhìn như vậy đâu, có lẽ đến năm sáu giờ sáng mai Tiểu Bảo mới tỉnh dậy."
Quý Tu Văn đưa tay nhận cốc nước, uống một hơi hết cốc, ngẩng đầu lên.
"Chị Tưởng nói là con bé chưa ăn tối cơ mà? Vậy con bé sẽ không tỉnh dậy vì đói sao?"
Tôi lắc đầu với anh: “Không sao đâu, chắc là Tiểu Bảo ăn nhiều đồ ăn vặt trong siêu thị, mà trẻ con đói một bữa cũng không có vấn đề gì, bữa này đói, sáng mai sẽ ăn nhiều hơn."
Nói về bữa tối, bỗng nhiên tôi nhớ ra tối nay mới ăn vài cái bánh muffin, lúc nãy không đói, giờ nói đến bữa ăn mới thấy đói. Tôi cúi đầu nhìn Quý Tu Văn đang ngồi trên sàn.
"Anh có đói không? Em làm chút đồ ăn, anh có muốn ăn không? Còn nữa, anh không cần phải nhìn chằm chằm vào con bé như vậy, con bé ngủ rất ngoan, sàn nhà lạnh, anh ra ngoài ngồi đi."
-
Tôi nhanh chóng nấu hai bát mì trứng đơn giản, mang ra bàn ăn, rồi lại vào phòng ngủ gọi Quý Tu Văn.
11
Sau khi ăn tối, tôi nhìn đồng hồ trên tường, giờ đã gần nửa đêm. Tôi nhìn về phía Quý Tu Văn vẫn ngồi trên ghế sô pha, không có ý định rời đi.
Anh nhìn chằm chằm vào chiếc tivi tối om, nhướng mày nói: “Đừng nhìn anh, hôm nay anh không đi đâu cả, em cũng đừng nghĩ đến việc đuổi anh đi. Dù em có đuổi anh cũng không đi, anh muốn sáng Mạch Tiểu Bảo tỉnh dậy sẽ thấy anh."
Quý Tu Văn như thể sợ tôi sẽ đuổi anh đi, nói xong không chờ tôi nói gì đã lập tức nằm xuống ghế sô pha.
Nhà tôi vốn có hai phòng ngủ, một phòng của bố mẹ tôi, một phòng của tôi. Nhưng giờ phòng của bố mẹ đã được tôi cải tạo thành phòng trẻ em cho Tiểu Bảo, cả phòng đều là đồ của con bé.
Giờ phòng ngủ của tôi chỉ có một chiếc giường đôi 1m8, tôi chưa bao giờ tính đến chỗ cho Quý Tu Văn.
Tôi nghĩ lại, có lẽ Quý Tu Văn đã đi quanh nhà, nên tự giác chọn ngủ trên ghế sô pha.
Không thể không nói, lần gặp lại này, sự thay đổi của anh ấy thật sự rất lớn, đã không còn vẻ lạnh lùng thâm trầm như trước.
Nói về sự thay đổi của Quý Tu Văn, bỗng nhiên tôi nhớ lại lời anh ấy nói lúc ăn tối.
"Ở trước mặt em, anh có thể không có danh dự không có hình tượng, anh không cầu xin gì cả, chỉ cầu xin em đừng biến mất nữa."
-
Tôi lại nhìn về phía Quý Tu Văn đã nhắm mắt lại đang nằm trên ghế sô pha, cảm thấy trong lòng hơi chua xót.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tôi quay người trở lại phòng ngủ, di chuyển giá treo áo khoác dựa vào tường ra ngoài. Tôi mở cửa tủ quần áo đơn ở gần tường nhất, bên trong tủ không có nhiều đồ, chỉ có vài bộ quần áo nam.
Tôi nhanh chóng tìm thấy một bộ đồ ngủ nam màu xanh đậm, rồi quay lại phòng khách, đứng trước ghế sô pha.
"Quý Tu Văn, đừng ngủ vội, thay đồ đi."
Thực ra người nằm trên ghế sô pha vẫn chưa ngủ, khi tôi vừa nói câu đầu tiên, anh lập tức mở mắt, đôi mắt trong veo không có chút buồn ngủ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/goc-re-la-ngay-nang/5.html.]
Tôi giơ tay lên chỉ vào bộ đồ trong tay: “Anh đi tắm rồi ngủ nhé, dép của anh ở tủ giày ngoài cửa, anh tự tìm đi, em đi lấy chăn cho anh."
Quý Tu Văn nhìn thấy bộ đồ ngủ trong tay tôi, ánh mắt ngẩn ra. Tôi biết anh nghĩ đến điều gì, chỉ mỉm cười với anh.
"Đi nhanh lên, không còn sớm nữa."
Đúng vậy, đồ đạc trong căn phòng này vốn dĩ là của anh, tôi chưa từng vứt bỏ bất kỳ thứ gì. Ngay cả bàn chải đánh răng và cốc súc miệng mà anh từng dùng cũng vẫn còn ở đây.
Quý Tu Văn lật người ngồi dậy trên ghế sô pha, nắm lấy cánh tay tôi, dùng sức kéo tôi ngồi xuống đùi anh.
Hai tay anh ấy ôm chặt tôi, đầu tựa vào bên hông tôi, lắc lư qua lại như một đứa trẻ đang nũng nịu đòi kẹo.
"Mạch Tình, có phải em còn yêu anh không…" Giọng nói ấm ức phát ra từ miệng anh.
12
Có những điều không cần nói nhiều, đối với anh, dĩ nhiên tôi vẫn còn yêu.
Tôi chưa bao giờ không yêu Quý Tu Văn. Không rõ tình cảm này bắt đầu từ khi nào, có lẽ như mẹ tôi đã nói, từ lần đầu tiên tôi gặp anh ấy khi còn nhỏ đã bắt đầu rồi.
Bốn năm trước, lần đầu tiên chúng tôi không kìm chế được, trong đó có bao nhiêu là yếu tố tôi cố tình pha trộn. Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó, mình kéo Quý Tu Văn đi uống rượu.
Người ta thường nói rượu vào thì gan to, đúng là như vậy. Chỉ là hôm đó cả tôi và Quý Tu Văn đều say bí tỉ, cũng quên mất ai là người bắt đầu trước. Nhưng may mắn thay, tình cảm này là đôi bên cùng tiến, không phải chỉ mình tôi đơn phương.
-
Sáng hôm sau, cục cưng Mạch Tiểu Bảo rất tuyệt vời, ngủ đến sáu giờ rưỡi mới thức dậy, cũng cho tôi một giấc ngủ nướng hiếm có.
Ban đầu tôi định để Mạch Tiểu Bảo chơi trên giường, còn mình đi làm bữa sáng.
Tôi vốn đã quen sống hai người, sáng dậy đầu óc hơi mơ màng, quên mất Quý Tu Văn đã ngủ lại ở phòng khách. Khi tôi đẩy cửa bước ra, mũi ngửi thấy mùi thơm của cháo gạo.
Nhất thời tôi không phản ứng kịp, đứng ở cửa ngẩn người vài giây mới nhận ra.
Thấy Quý Tu Văn ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là chăn gối đã được xếp gọn. Anh vẫn mặc đồ ngủ, trước n.g.ự.c còn buộc một chiếc tạp dề nhỏ màu hồng hình heo Peppa.
Thấy tôi đi từ trong phòng ra, Quý Tu Văn vội vàng đứng dậy, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, hai tay liên tục xoa xoa trước ngực.
"Em dậy rồi à? Tiểu Bảo có đói không? Anh đã làm xong bữa sáng, em rửa mặt xong là có thể ăn rồi."
Thấy Quý Tu Văn căng thẳng không biết làm gì, tôi không nhịn được cười mỉm: “Được rồi, anh đợi chút, em đi mặc đồ cho Tiểu Bảo."
Khi tôi quay người lại, nhìn từ ban công phòng khách ra ngoài. Lại là một ngày nắng đẹp, thật tuyệt.
Tôi quay lại phòng, vừa mặc đồ cho Tiểu Bảo vừa nói chuyện với bé.
"Tiểu Bảo, hôm nay nhà mình có một vị khách rất quan trọng. Hiện giờ chú ấy đang đợi con ở phòng khách, ra ngoài nhớ chào hỏi chú ấy nhé. Chúng ta phải là những đứa trẻ lịch sự, biết chưa?"
Đứa bé vừa thức dậy, tinh thần rất phấn chấn, nhưng sự chú ý vẫn chưa được tập trung. Con bé nghe tôi nói mà chưa kịp load.
"Rồi ạ rồi ạ, mẹ mẹ mẹ, Mạch Tiểu Bảo là... Là đứa trẻ lễ phép nhất rồi, mẹ ơi... Vậy có phải đứa trẻ lễ phép nhất sẽ được... Được thưởng không...?"
"Hả? Cần phần thưởng à, cũng được, vậy Tiểu Bảo muốn phần thưởng gì nào?"
Tôi giúp Tiểu Bảo mặc quần áo trên giường, rồi để con bé tự bò đến mép giường. Tiểu Bảo chậm chạp lùi xuống đất, tự đi dép ở bên giường, rồi cúi xuống kéo gót dép lên.
Tôi đứng dậy, đứng ở ngưỡng cửa kéo cánh cửa ra, rồi đứng bên ngoài cùng chờ với Quý Tu Văn.
Khi Mạch Tiểu Bảo vui vẻ chạy với đôi chân ngắn từ phòng ra, miệng vẫn lẩm bẩm về phần thưởng.
"Mẹ mẹ... Con muốn kẹo mút, có được không ạ, chỉ một cái nhỏ xíu xiu thôi... Được không ạ, có được không... Á..."