GÓC RẼ LÀ NGÀY NẮNG - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:50:36
Lượt xem: 176
15
Tôi và Mạch Tiểu Bảo tiễn Quý Tu Văn đến xe. Từ hôm qua gặp nhau ở quán cà phê, đây là lần đầu tiên anh phải rời đi. Thấy tôi cười tiễn mình, trong mắt anh ấy tràn đầy nỗi buồn, miệng còn lầm bầm phàn nàn.
"Em thật là vô tâm, lâu như vậy không gặp, anh không muốn rời đi chút nào, em lại còn cười tiễn anh."
Trước xe, Quý Tu Văn ôm chặt tôi không chịu buông, như thể đã quyết tâm không muốn thả tôi ra.
Nhưng lúc này không giống như đêm qua, đêm qua là giữa khuya, tầm nhìn còn không rõ. Lúc này, trên phố người qua lại đông đúc, tay trái tôi còn nắm tay Mạch Tiểu Bảo.
Ôm nhau trên phố giữa chốn đông người như vậy, bên này là khu dân cư cũ, vốn đã đông người, còn có vài người hàng xóm cũ, tôi cảm thấy rất ngại ngùng.
-
Người này đã lớn như vậy rồi, đã qua thời tuổi trẻ khoe khoang tình cảm rồi mà. Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng Quý Tu Văn, ý bảo anh ấy ôm một cái là được rồi, đám đông đang hóng chuyện đã nhiều lắm rồi.
Nhưng không ngờ đã hai phút trôi qua, tôi cảm thấy cánh tay gần như bị Quý Tu Văn siết chặt đến tê dại, nhưng anh ấy vẫn không có dấu hiệu muốn buông ra. Cuối cùng, ngay cả Mạch Tiểu Bảo đứng bên cạnh cũng không thể nhìn nổi nữa.
Con bé giơ tay nhỏ bé kéo kéo ống quần của Quý Tu Văn, ngẩng khuôn mặt tròn trịa lên, giọng nói ngọt ngào: “Chú ơi, chú ơi, mẹ con không phải là gấu lớn... Chú không thể... Không thể ôm mãi như vậy được."
Tôi nghe thấy lời của Mạch Tiểu Bảo, không nhịn được cười một tiếng. Tôi cố gắng kéo tay anh ấy ra khỏi tay mình: “Quý Tu Văn, anh đủ rồi đấy, mau thả em ra..."
Cuối cùng, sau khi tôi nhiều lần thề thốt xác nhận rằng mình và Mạch Tiểu Bảo sẽ không đột ngột biến mất nữa, Quý Tu Văn mới đồng ý lái xe thật sự rời đi.
-
Sau khi tiễn Quý Tu Văn, tôi lại dẫn Mạch Tiểu Bảo chơi ở công viên một lúc lâu, rồi đi siêu thị gần cổng khu để mua một ít rau củ và trái cây mới về nhà.
Về đến nhà, tôi để Mạch Tiểu Bảo ngồi trong phòng khách xem hoạt hình.
Lịch làm việc của tôi tuần này đều là ca tối, từ hai giờ chiều đến mười giờ tối khi trung tâm thương mại đóng cửa.
Khi làm ca tối, tôi sẽ thường cho Mạch Tiểu Bảo ngủ trưa sớm hơn, như vậy chiều đưa con bé đến trung tâm thương mại sẽ không bị buồn ngủ, vì vậy bữa trưa cũng sẽ được chuẩn bị sớm hơn bình thường một chút.
Sau khi đi công viên về đã gần mười một giờ, tôi chưa bắt đầu chuẩn bị bữa trưa thì đã nhận được tin nhắn từ Quý Tu Văn, nói trưa nay anh ấy sẽ qua đây ăn.
16
Trong lòng tôi không khỏi thở dài, trước đây sao không thấy anh ấy dính người như vậy.
Không biết Quý Tu Văn làm ở đâu, có phải là công ty của nhà họ Quý hay không? Sáng nay hơn chín giờ anh ấy mới ra khỏi nhà, chắc chắn đã muộn. Nếu anh ấy làm ở công ty nhà họ Quý, buổi trưa còn đi qua đi lại, đường không xa, thật sự không giống tính cách của anh ấy.
Nhưng giờ đây, trong thời gian tôi gặp anh ấy, sự thay đổi quả thật là khác biệt một trời một vực so với trước kia.
Tôi nhìn đồng hồ đã gần mười một rưỡi, không còn thời gian để suy nghĩ về những điều khác, tôi lập tức bắt tay vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
-
Bên này đồ ăn còn chưa nấu xong, Quý Tu Văn đã về. Tiếng ồn trong bếp rất lớn, tôi ở trong đó không nghe thấy tiếng gõ cửa, mà là Mạch Tiểu Bảo ở bên ngoài gọi tôi mới nghe thấy.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tôi vội vàng chạy từ bếp ra mở cửa, khi nhìn thấy Quý Tu Văn đứng ở cửa, có một khoảnh khắc tôi hơi ngẩn người.
Bộ đồ bây giờ anh ấy mặc không phải là bộ sáng nay đi ra khỏi nhà, mà là một bộ vest đen cắt may vừa vặn. Tóc Quý Tu Văn cũng được chải lại, một tay đút ra sau lưng, nhìn thoáng qua thật sự có chút dáng vẻ của tổng giám đốc bá đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/goc-re-la-ngay-nang/7.html.]
Nhưng chỉ trong một giây, vẻ bá đạo ấy đã biến thành một chú chó con dính người.
Quý Tu Văn nghiêm túc "suỵt" một tiếng với tôi, rồi bí mật chui vào trong nhà, không biết anh ấy lại đang làm gì. Tôi bất lực lắc đầu, vừa đóng cửa vừa quay lại, mới thấy lý do Quý Tu Văn giấu tay ra sau lưng, là vì trong tay anh ấy đang cầm một con gấu bông màu xám.
-
Sự xuất hiện đột ngột của Quý Tu Văn khiến Mạch Tiểu Bảo vui mừng khôn xiết: “Chú ơi, chú ơi..." kêu to không ngừng.
Quý Tu Văn ngồi xuống một tay ôm lấy Tiểu Bảo, thân mật áp đầu vào con bé: “Không phải sáng nay Tiểu Bảo đã xin mẹ thưởng sao, chú đoán mẹ sẽ quên, nên chú đến thay mẹ tặng con một món quà nhỏ có được không?"
Thấy có quà thưởng, Tiểu Bảo càng thêm vui vẻ vỗ tay, hôn mạnh lên mặt Quý Tu Văn. Con bé nhận lấy con gấu bông nhỏ anh ấy mang đến, rồi nhảy từ trên người anh ấy xuống, hò hét vui vẻ chạy vào phòng trẻ con.
Tôi nhìn mà thấy má Quý Tu Văn đầy dấu nước miếng ướt nhẹp, định lấy khăn giấy cho anh ấy.
Quý Tu Văn xua tay với tôi, đưa tay xoa thẳng nước miếng của Mạch Tiểu Bảo lên mặt, như thể đang thoa nước dưỡng da vậy, muốn cho làn da của mình hấp thụ hết.
"Ôi..." Tôi thấy vậy thì hơi chê bai, quay trở lại bếp tiếp tục nấu ăn.
17
Tôi tưởng rằng sau bữa trưa Quý Tu Văn sẽ rời đi, không ngờ anh nghe thấy Mạch Tiểu Bảo nói muốn ngủ trưa, còn lì lợm đòi ở lại ngủ trưa cùng Tiểu Bảo.
Hôm nay, không biết sao Tiểu Bảo lại đòi kéo Quý Tu Văn đi ngủ cùng.
Kết quả là hai người hợp tác rất ăn ý, trong khi tôi còn chưa rửa xong bát, họ đã nằm trên giường. Khi tôi trở về, nhìn thấy cả hai đều giả vờ nhắm mắt lại.
“Quý Tu Văn, buổi chiều anh còn đi làm không? Anh làm việc tùy hứng như vậy sao?”
“Quý Tu Văn???”
“Mẹ ơi, mẹ đừng gọi nữa, chú ấy... Chú ấy đã ngủ rồi.”
Tôi tức giận nhìn Tiểu Bảo, thấy Quý Tu Văn giả vờ ngủ, đột nhiên có ý nghĩ: “Mẹ sắp phải đi làm, con thích chú này như vậy, để chú ấy ở nhà ngủ cùng con được không?”
“Được được, mẹ ơi, mẹ mau đi đi kẻo trễ. Tạm biệt, hẹn gặp lại, ừm...”
Ban đầu tôi còn định dọa Quý Tu Văn một chút, nhưng không ngờ anh ấy hoàn toàn giả vờ ngủ không chịu dậy. Giờ thì không kịp rồi, trung tâm thương mại mở cửa lúc hai giờ, tôi phải đến sớm khoảng mười phút. Vừa rồi ăn xong bữa trưa đã khá muộn, tôi còn định đưa Tiểu Bảo đến trung tâm thương mại ngủ trưa nữa.
Nếu giờ con bé ngủ ở nhà thì chắc chắn sẽ không đủ thời gian.
“Quý Tu Văn, đừng nói em không nhắc nhở anh nhé. Tiểu Bảo ngủ trưa phải ngủ một hai tiếng, nếu anh không dậy thì em mặc kệ thật đấy.”
-
Tôi đợi thêm mười phút, thấy hai người trên giường, không biết Quý Tu Văn có ngủ thật không, nhưng Tiểu Bảo thì đã ngủ thật.
Tôi đi đến bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ Quý Tu Văn.
“Quý Tu Văn, buổi chiều giao Tiểu Bảo cho anh nhé. Em không kịp giờ, phải đi làm rồi, có chuyện gì thì gọi cho em.”
Trước khi đi, tôi còn sợ anh ấy không nghe thấy, lại lôi ra một tờ giấy, để lại cho anh một mảnh ghi chú.