GÓC RẼ LÀ NGÀY NẮNG - 8
Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:50:50
Lượt xem: 160
18
Buổi chiều tôi đến trung tâm thương mại, chị Tưởng đã đến rồi. Chị ấy thấy tôi đến, bảo tôi chấm công, rồi kéo tôi xuống quán cà phê ở tầng một.
Sau nửa tiếng đồng hồ, tôi đã kể hết mọi chuyện cho chị ấy.
Trong lúc tôi kể, nghe chị Tưởng thở dài liên tục: “Cuộc đời của em đúng là không dễ dàng, còn khó khăn hơn cả chị, vậy sau này em tính sao? Nếu nhà cậu ấy không công nhận em thì sao?”
Tôi cúi đầu lắc lắc: “Em cũng không biết, dù sao cũng không thể trốn tránh, đi từng bước một thôi.”
“Được rồi, nếu sau này em gặp khó khăn gì hoặc cần giúp đỡ gì, nhớ là còn có chị.”
-
Tôi trở lại trung tâm thương mại làm việc, chưa lâu sau, điện thoại của Quý Tu Văn lại gọi đến.
“Mạch Tình, em mau qua đây một chút, Tiểu Bảo đang khóc lóc tìm em. Em mau về đây, anh đã bảo tài xế đến đón em rồi, hiện giờ đang đợi em ở cổng trung tâm thương mại đó. Em mau đến đi…” Giọng nói gấp gáp của Trong điện thoại, Quý Tu Văn nói rất sốt ruột, không đợi tôi hỏi đã cúp máy.
Trong giờ làm việc, điện thoại đều để ở quầy thu ngân. Khi tôi nghe máy, chị Tưởng cũng đứng bên cạnh, chị ấy cũng nghe thấy hết nội dung trong điện thoại c. Nghe nói là chuyện của Tiểu Bảo, chị ấy gấp gáp bảo tôi đi mau.
Từ khi nhận điện thoại đến khi ngồi lên xe, trong đầu tôi vẫn còn mơ màng.
Tôi ngơ ngác nhìn khung cảnh bên ngoài, thấy chiếc xe đi theo hướng ngày càng không đúng, trong đầu tôi mới từ từ tỉnh táo lại.
“Tài xế, chúng ta đang đi đâu vậy? Anh đến đón tôi sao?” Rõ ràng hướng đi này không phải là về nhà, không lẽ tôi ngồi nhầm xe rồi?
“Xin chào, tôi nhận lệnh từ tổng Giám đốc Quý, đưa cô đến công ty.”
“Công ty? Công ty nào, tôi đến công ty làm gì? Không phải là về nhà sao?” Tôi nhíu mày, liên tục hỏi tài xế nhiều câu hỏi.
"Thưa cô, tôi không rõ điều này lắm."
Nghe tài xế nói tổng Giám đốc, chắc hẳn là Quý Tu Văn, nhưng đến công ty làm gì? Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, lúc này cũng mới hơn ba giờ, bình thường giờ này chắc Tiểu Bảo mới ngủ dậy không lâu.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
19
Chiếc xe chạy hơn nửa giờ, dừng lại trước một tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố. Tôi mở cửa bước xuống, mấy người đàn ông mặc bộ vest công sở nhanh chóng tiến lại, cúi chào tôi.
"Xin chào, cô Mạch Tình? Tôi là trợ lý của tổng giám đốc, tôi sẽ dẫn cô lên lầu."
Tôi gật đầu hiểu ý: “Cảm ơn."
Tôi theo sau trợ lý, vào thang máy riêng cho các giám đốc, thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng. Ra khỏi thang máy, trợ lý dẫn tôi đến trước văn phòng tổng giám đốc, bảo tôi tự mở cửa vào, sau đó quay lưng rời đi.
Trên đường đến đây, tôi đã suy nghĩ về những điều kỳ lạ trong cuộc gọi.
Thứ nhất, Mạch Tiểu Bảo vốn không sợ người lạ như vậy, huống chi là với người mà con bé đã từng tiếp xúc là Quý Tu Văn. Thứ hai, nếu thực sự Mạch Tiểu Bảo đang khóc lóc, thì tại sao Quý Tu Văn không bảo tôi an ủi con bé qua điện thoại trước?
Tất cả đều có gì đó kỳ quặc.
-
Tôi mở cánh cửa nặng nề, chưa kịp đẩy vào hoàn toàn, đã nghe thấy tiếng cười hồn nhiên của Mạch Tiểu Bảo bên trong.
Tôi đen mặt…
Đây chính là cảnh khóc lóc mà Quý Tu Văn nói hả, quả thật có gì đó không ổn. Tôi dùng sức đẩy hết cửa vào, chống nạnh đứng ở đó nhìn vào hai người trong phòng.
Trong văn phòng rộng lớn, Quý Tu Văn đang ôm Mạch Tiểu Bảo ngồi trên bàn làm việc lớn của anh, phía trước có một chiếc máy tính bảng, nghe như đang phát hoạt hình chú lợn Peppa.
Hai người nghe thấy tiếng động ở cửa, thấy tôi đứng đó, Mạch Tiểu Bảo lập tức che mặt và hét to.
"Á á á… Mẹ, mẹ, mẹ thật sự đã đến rồi…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/goc-re-la-ngay-nang/8.html.]
Quý Tu Văn cúi đầu thì thầm bên tai con bé: “Chú đã nói rồi, chắc chắn mẹ sẽ đến…"
Mạch Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, vui vẻ quay cuồng trên người Quý Tu Văn: “Vậy có phải, có phải, chúng ta có thể đi công viên giải trí không? Có phải không… Chú ơi…"
-
Nghe câu chuyện của hai người, tôi cuối cùng cũng hiểu ra. Hóa ra hai người này đã lừa tôi đến đây, còn tôi lại lo lắng suốt dọc đường.
Tôi không quan tâm đến hai người đang vui vẻ, bước đến ngồi xuống một chiếc ghế sô pha trắng bên cạnh. Tôi thấy buồn bã vì đã lãng phí một giờ làm việc hôm nay.
Quý Tu Văn như chợt nhận ra tôi đang tức giận, vỗ vai Mạch Tiểu Bảo.
"Ôi, Tiểu Bảo, mẹ tức giận rồi, phải làm sao bây giờ? Nếu mẹ không cho đi công viên giải trí thì sao, nhanh lên, chúng ta phải làm cho mẹ vui…"
Mạch Tiểu Bảo nghe nói không được đi công viên giải trí, lập tức nhảy từ người Quý Tu Văn xuống, nhanh chóng chạy về phía tôi với đôi chân ngắn. Con bé nhào vào người tôi.
"Mẹ, mẹ, Tiểu Bảo muốn đi, muốn đi chơi ở công viên giải trí, chú ơi… Chú nói chú cũng chưa từng đi, chú nói… Chú cũng muốn đi."
Quý Tu Văn cũng bắt chước hành động của Mạch Tiểu Bảo, ngồi bên cạnh tôi, tựa đầu vào vai tôi.
"Đúng rồi, Mạch Tình, Tiểu Bảo muốn đi công viên giải trí, anh cũng muốn đi…"
…
"Quý Tu Văn, anh không đi làm à?"
Anh mỉm cười: “Đi làm thì không quan trọng bằng các em. Đi thôi, Tiểu Bảo đã nói với anh, đã lâu em không đưa con bé đi chơi, nói nghe thật tội nghiệp."
"Đúng ạ, đúng ạ. Mẹ, mẹ, Tiểu Bảo thật tội nghiệp."
20
Sau khi bị hai người lớn và nhỏ liên tục làm nũng một trái một phải, tôi không thể kiềm lòng. Tôi tức giận được hai phút, cuối cùng cũng đồng ý.
Nhưng để thể hiện mình vẫn còn tức giận, tôi giữ nguyên nét mặt nghiêm túc nói với hai người.
"Đi thì được, nhưng địa điểm phải do mẹ chọn, hai người cũng phải nghe theo mẹ."
Hai người nghe tôi đồng ý, lập tức reo hò chiến thắng và đưa tay đến trước mặt tôi tôi "High five".
-
Quý Tu Văn sắp xếp công việc công ty ổn thỏa, để tôi chọn địa điểm, anh lái xe, ba người cùng nhau đến công viên giải trí.
Thực ra, công viên giải trí mà Mạch Tiểu Bảo nói không phải là loại có tàu lượn siêu tốc lớn, chỉ là một công viên có lâu đài hơi và bể bóng nhỏ cho trẻ em.
Tôi chọn một công viên trẻ em nhỏ nằm gần nhà đã làm thẻ, có thể chơi vài lần trong năm.
Hôm nay tôi đã xin nghỉ rồi, cũng không tiện quay lại cửa hàng. Khi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Tiểu Bảo, tôi không khỏi cảm thấy mềm lòng.
-
Cũng đúng là lâu rồi chúng tôi không đến, tới công viên, hôm nay thả lỏng một chút. Có sự đồng hành của Quý Tu Văn, Mạch Tiểu Bảo đã chơi thỏa thích ở công viên suốt cả buổi chiều, mãi đến bảy, tám giờ tối mới ra ngoài.
Ba người ăn tối bên ngoài, sau khi kết thúc mọi thứ, Quý Tu Văn đưa chúng tôi về nhà. Mạch Tiểu Bảo chạy nhảy suốt cả buổi chiều, mệt đến mức vừa lên xe chưa được hai phút, đã gục đầu ngủ.
Quý Tu Văn tiếp tục đỗ xe ở chỗ đỗ bên ngoài khu chung cư, xuống xe rồi vòng qua ôm lấy Tiểu Bảo đang ngủ say, nói sẽ đưa chúng tôi về nhà.
Quý Tu Văn nói chỉ đưa chúng tôi về nhà, nhưng vào trong nhà, đặt Tiểu Bảo lên giường xong, anh ấy đã kêu mệt, nằm luôn trên ghế sô pha.
Thực ra Quý Tu Văn muốn ở lại hay đi, tôi cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng không phải tôi ngủ trên sô pha.
Thế là, cứ như vậy, anh ấy lại ở lại nhà tôi một đêm nữa.