Hạ Tư Quân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-04-02 09:07:25
Lượt xem: 2,948
Ngày hôm sau, ta đến tìm Hạ Thiên Thành để nói chuyện rời đi.
Ta muốn về nhà, trở về sơn thôn nhỏ kia.
Hạ Thiên Thành nghe vậy nói: “Ngươi và mẫu thân ngươi rất giống nhau, không quen sống tốt, không có ý chí tiến thủ.”
“Ta nói muốn nàng ấy vào kinh, không phải nàng ấy không muốn.”
Nhưng khi đó, ông ta viết thư cho mẫu thân ta là để cho bà ấy đến kinh thành làm thiếp của mình.
Bà ấy không biết chữ nên nhờ tú tài trong thôn đọc cho nghe.
Tú tài đọc xong cười ha ha: “Phu quân ngươi bây giờ lên như diều gặp gió, hiền thê ở bên, ông ta nói có thể chứa ngươi, chỉ cần ngươi cam chịu làm thiếp.”
Tay mẫu thân ta run rẩy nhận lấy giấy viết thư: “Ta không tin, không tin, chắc chắn là ngươi hiểu lầm rồi…”
Rất nhiều năm sau, khi tú tài đó đến tế bái mẹ ta thì nói cho ta biết.
Không quá hai năm sau, tú tài kia cũng chế.t.
Ta chôn hắn ta ở không xa chỗ mẫu thân.
Tuy rằng hắn ta thường xuyên nói, hắn ta không có bản lĩnh như phụ thân ta, thi cả đời không đậu, nhưng hắn ta là người duy nhất ở thôn chưa từng mắng mẫu thân ta, còn dạy ta biết chữ đọc sách.
Hạ Thiên Thành tiếp tục nói: “Lúc trước mang ngươi về, tuy là vì để ngươi an phận, không làm hỏng chuyện tốt của Gia Dư, nhưng dù sao ngươi cũng là nữ nhi của ta, ta sẽ tìm cho ngươi một hôn sự tốt lành.”
“Chuyện ngươi rời đi không cần phải nhắc lại, nếu để cho người ta biết ngươi là nữ nhi của Hạ Thiên Thành ta, còn lưu lạc ở nơi này, vậy ngươi để mặt mũi ta ở đâu?”
Nói xong, ông ta gọi Vương thị đến trước mặt ta.
Vương thị mỉm cười đồng ý: “Lão gia yên tâm, ta chắc chắn sẽ tìm cho An Sinh một nơi tốt để về.”
Sau khi được đưa về tướng phủ, ta được đổi tên thành “An Sinh”.
Về phần hai chữ “Tư Quân” đã trở thành “nhũ danh” của Hạ Gia Dư.
Ngày hôm sau, nàng ta đưa ta tới chỗ bà mối.
Bà mối tiếp đãi với vẻ mặt nịnh nọt: “Hạ phu nhân, thân thể thiên kim của ngài làm sao có thể tiến tới chỗ này như chúng ta! Chỉ cần ngài nói một tiếng, chúng ta nhất định sẽ đến tướng phủ một chuyến!”
Một cuốn sách có nhiều tên nhỏ được đặt trước mặt ta.
Ta liếc nhìn, im lặng không lên tiếng.
Vương thị nói: “Làm nữ tử không thể quá kén chọn.”
Bà mối đảo mắt lập tức nói: “Hạ phu nhân nói có lý, ngươi nha, không thể quá tham lam, cũng phải xem mình có xứng hay không.”
Nhưng trong đám này, không phải thân tàn tật, thì là từng có thê tử.
Bà mối nói rồi cầm một bức vẽ đưa cho ta, nam tử phía trên có khuôn mặt mập mạp, bên cạnh viết dòng chữ nhỏ: [Thân không trọn vẹn, chỉ có một tay.]
“Ngươi đừng nhìn này vẻ ngoài của Chu Cà Ca này, nhưng hắn ta là người thành thật thiện lương, bán bánh rán ba mươi năm, đã sớm tiết kiệm được tiề.n để cưới thê tử.”
“Chờ ngươi gả đi, hai người sẽ sống rất tốt, ngươi xử lý tốt chuyện gia đình thay phu quân, còn hắn ta thì đi kiếm tiề.n!”
Vương thị nói: “Khi phụ thân đón ngươi về đã đưa ngươi một trăm hoàng kim, vừa vặn coi như là đồ cưới của ngươi.”
Ta lắc đầu.
Một trăm lượng hoàng kim kia ta đã tiêu hết.
Bà mối lại lấy ra một bức khác: “Nhà Ất Lỗ này có một quán thịt, mặc dù hắn ta từng đán.h chế.t thê tử, nhưng bây giờ có mấy phu quân không bao giờ đán.h thê tử, chắc chắn là thê tử hắn ta thừa dịp lúc hắn ta bận kiếm tiề.n đã làm gì đó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ha-tu-quan/chuong-4.html.]
Ta liên tục lắc đầu.
Chọn một người cũng không được, Vương thị bất đắc dĩ nói: “Thôi, ta sợ là mình không có bản lĩnh tìm ra người làm ngươi hài lòng, ta thẹn với lão gia.”
Bà mối cao giọng nói: “Hạ phu nhân thật sự là một đại thiện nhân! Thân nhân tìm nơi nương tựa vốn không phải trách nhiệm của ngươi!”
Bà ta chỉ vào ta nói: “Tiểu nha đầu, loại người muốn trèo cành cao như ngươi, ta thấy nhiều rồi, không ai lấy được chồng tốt, mong qua tuổi nhưng không phải là người ta chọn sao.”
Giọng nói của bà ta vang ra làm người trong và ngoài cửa đều nghe được.
Mặc dù ta không xứng đáng với nam tử tốt, nhưng cũng không vừa mắt mấy người bà ta nói.
Ta cũng giống như mẫu thân, thích nam tử có nhan sắc, nhưng lại bị bọn họ đùa giỡn xoay quanh.
Một khi đã như vậy, ta không gả cũng được.
Lúc ta và Vương thị ra khỏi chỗ bà mối, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng bên ngoài.
Hạ Gia Dư cũng ở bên cạnh hắn.
Lời bà mối vừa rồi, không biết bọn họ có nghe thấy hay không.
Vương thị nhìn thấy Hạ Gia Dư liền lộ ra nụ cười hiền mẫu.
Hạ Gia Dư ngại ngùng nói: “Tiết lang đi mua trâm cùng ta, vừa lúc đi ngang qua nơi này.”
Cây trâm?
Ý nghĩa nam tử tặng trâm cho nữ tử không cần nói cũng biết.
Lòng ta trầm xuống, trong miệng cay đắng.
Nhưng không biết làm như thế nào, bây giờ ta là thân nhân xa của người trong lòng.
Hạ Gia Dư đột nhiên nói: “Muội nghe nói trong sách của bà mối này có rất nhiều nam tử, sao tỷ không để ý đến một người nào?”
Thì ra là nghe được.
Đột nhiên ta nhìn về phía Tiết Hoài: “Ngươi nói xem, tỷ tỷ ngươi như thế này thì xứng với nam tử nào?”
Tiết Hoài ở bên ngoài ít nói, ta cũng không nghĩ hắn sẽ trả lời, tự hỏi tự đáp: ‘Nhi tử của Trần quản quý phủ chúng ta thế nào, tuy là người không thê tử…”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Tướng mạo đường đường, bái tướng phong hầu.”
Hạ Gia Dư ngạc nhiên, nhìn về phía Tiết Hoài nói: “Cái gì.”
Tiết Hoài giống như chưa phát hiện ra Hạ Gia Dư thất thố, hắn nhếch môi nói: “Vị cô nương này nếu là tiểu thư tướng phủ, đương nhiên có thể tìm một phu quân tốt.”
“Dưới ta có vài tướng sĩ chưa cưới thê tử, Hạ cô nương rảnh rỗi có thể đến xem một chút.”
Lúc trước hắn còn nói không xứng, tại sao đột nhiên thay đổi chủ ý?
Hạ Gia Dư thở phào nhẹ nhõm, nàng ta bị dọa một lần, cũng không muốn tiếp tục, nàng ta làm nũng muốn đổi chủ đề, để Tiết Hoài đi xem vòng tay cùng mình.
Trước khi đi, nàng ta còn lén lút liếc ta một cái.
Đôi mắt tam giác của Vương thị cũng liếc ta một cái, cười lạnh nói: “An Sinh, ý nghĩa của cái tên này, ngươi hiểu không?”
Đương nhiên ta hiểu được.
“An Sinh”, ý là bảo nàng nên sống an phận.