Hạ Tư Quân - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-04-02 09:11:31
Lượt xem: 2,042
Ta phải đóng giả làm thị nữ đứng ở phía sau Hạ Gia Dư.
Nàng ta trừng mắt khó chịu liếc ta một vài lần, nhưng vì đây là sự sắp xếp của Hạ Thiên Thành nên không thể từ chối được.
Một thị nữ khác là tâm phúc của Hạ Gia Dư, gọi là Thúy Oanh.
Thuyền nhỏ lắc lư trong hồ sen.
Cả người Hạ Gia Dư sắp ngã lên người Tiết Hoài, Tiết Hoài thì ngồi nghiêm chỉnh, thẳng tắp như tùng.
Nàng ta bảo ta bưng khay bánh ngọt đến, chọn một miếng, dùng đôi tay nhỏ nhắn đút cho Tiết Hoài.
Vẻ mặt Tiết Hoài không thay đổi, đôi mắt lại trầm xuống, miệng mím chặt.
Vẻ mặt này ta rất quen thuộc.
Mặc dù tính tình rất bình tĩnh, nhưng cũng có những lúc hờn dỗi không lí do.
Như bây giờ.
Hắn đang giận cái gì?
Hắn không thích ăn bánh này sao?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hay là không thích người khác đút cho?
Không phải vậy…
Khi đó hắn còn cố ý làm cơm rơi xuống bàn, chỉ vì muốn ta thương hại hắn, đút cho hắn ăn.
Nhưng bản thân ta còn phải ăn cơm, nào có thời gian đút cho hắn ăn.
Bây giờ có một thiên kim tiểu thư xinh đẹp đút cho hắn ăn, hắn còn bắt bẻ cái gì chứ.
Tiết Hoài không mở miệng.
Thúy Oanh vội vàng nói: “Tiểu thư đối xử với phu quân thật tốt!”
“Chắc chắn lúc trước Tiết tướng quân bị mù, tiểu thư cũng đút từng miếng như này.”
Tiếng nói vừa dứt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Mặt Hạ Gia Dư đen như sắp nhỏ nước.
Ta sợ hãi nhìn về phía Thúy Oanh.
Lúc này ta mới phát hiện, Thúy Oanh không phải là nha hoàn trước đó đi theo Hạ Gia Dư tới chỗ ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ha-tu-quan/chuong-6.html.]
Đúng rồi, hạ nhân lúc trước đi theo Hạ Thiên Thành và Hạ Gia Dư, chắc chắn là đều bị bịt miệng.
Thúy Oanh sợ tới mức không nói lời nào.
Bánh ngọt trong tay Hạ Gia Dư còn đang lúng túng giơ giữa không trung.
Nhưng không ai nghĩ tới, Tiết Hoài đột nhiên mở miệng nói: “Không, nàng ấy ấy chưa từng đút cho ta ăn.”
“Đồ ta ăn là canh thừa thịt nguội.”
Ta liền đổ mồ hôi lạnh.
Hắn không nói dối.
Ban đầu, Tiết Hoài không lấy được thức ăn, chỉ có thể chờ ta ăn xong còn thừa thì để cho hắn một ít vào bát.
Sau đó, Tiết Hoài dần dần quen thuộc, mò mẫm ăn cơm, cũng... quen thuộc ta.
Có lần, hắn cố gắng gây sự muốn ta đút cho hắn ăn.
“Tiết Hoài, ta còn đang ăn cơm…” Lời của ta rất nhanh đã bị hắn nuốt vào trong bụng.
“Ngươi không đút cho ta, ta chỉ có thể đến miệng ngươi tìm đồ ăn…”
Ta thường hoài nghi có phải hắn có tật xấu hay không.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng ồn ào.
Là người nhà họ Lý ở thôn bên cạnh tới.
Cứ vài tháng họ lại đến đây.
Ta cuống cuồng chỉnh sửa lại y phục, cầm chổi trong tay.
Bọn họ phá cửa đi vào, nhìn thấy Tiết Hoài.
“Đúng là không biết kiềm chế, câu kết với nam nhân khác, ngươi thật là, tuổi còn nhỏ như vậy đã giấu nam nhân ở nhà rồi.”
Lý Đại nhìn mảnh vải trên mắt Tiết Hoài: “Bị mù sao?”
“Có tiề.n nuôi một người mù mà không có tiề.n trả nợ sao?”
Tiết Hoài hỏi ta: “Ngươi nợ bọn họ tiề.n?”
“Mẫu thân nàng ta giế.t chế.t phụ thân ta! Ngươi nói xem nàng ta nợ nhà ta bao tiề.n!”
Nếu là trước kia, ta sẽ cho họ một khoản tiề.n, rồi cầm một con da.o trong tay.
Nhiều hơn nữa không có, bằng không liền liều mạng.