HAI CÔ NÀNG HÁO SĂ'C XUYÊN KHÔNG RỒI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:01:03
Lượt xem: 148
8.
Trong trung tâm thương mại của nhà họ Phó.
Tôi kể lại chuyện này với Niên Niên, cô nàng cười đến gập cả người:
"Ha ha ha ha ha ha!”
“Buồn cười c.h.ế.t mất, Phó Cảnh Xuyên thú vị thế à?
"Hơi tiếc khi nhường anh ta cho mày rồi, hay là đổi lại đi?"
"Được."
"Á, thôi, tao đùa thôi, tao sai rồi."
"Nói xem, Phó Hoài Xuyên có được không?"
"Ừm, nhìn thì có vẻ khô khan cứng nhắc, nhưng thực tế thì anh ta..."
Chúng tôi nhìn nhau cười khúc khích, đồng thanh nói.
"Cô nàng ha’o să’c, lại hạnh phúc rồi."
"Lần này tới đây không uổng."
Nhưng ngay sau đó, có người phá vỡ bầu không khí vui vẻ của chúng tôi.
Tôi quay lại nhìn, phát hiện đó là anh chàng già dặn trưởng thành mà tôi đã gặp ở quán bar đêm qua.
Anh ta mỉm cười dịu dàng với tôi, bước tới, rồi lại dừng lại vừa vặn ở khoảng cách một mét.
"Trùng hợp thế, các cô cũng thích đồ ngọt ở cửa hàng này nhỉ."
Tôi liếc nhìn chiếc bánh nhỏ trên bàn, vừa rồi mải nói chuyện với Niên Niên về hai anh em nhà nọ.
Tôi quên luôn cả ăn.
Tôi cầm thìa xúc một miếng bánh, trước tiên đút cho con bạn một miếng, sau đó mới tự ăn một miếng.
Ngọt quá, không hợp với người đang muốn kiêng đường như tôi.
Thấy tôi không nói gì với anh ta, anh chàng trưởng thành cười một cách lịch sự: "Vậy tôi sẽ không làm phiền hai cô nữa.
"Hoan nghênh hai cô lần sau ghé qua tìm tôi, muốn phục vụ thế nào cũng được, đây là danh thiếp của tôi."
Khi anh ta nhét danh thiếp vào tay tôi, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng lướt qua da tôi.
Sau khi người đó rời đi, tôi lập tức quay sang hỏi Niên Niên, chỉ vào mình.
"Anh ta vừa mới tán tỉnh tao à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hai-co-nang-hao-sac-xuyen-khong-roi/chuong-3.html.]
"Đúng, khỏi nghi ngờ, anh ta đang tán tỉnh mày đấy."
9.
Một tháng sau, Phó Cảnh Xuyên bị tôi dọa chạy mất.
Nguyên do là tôi bỗng có một dự cảm không ổn, cảm thấy mình sắp trở về.
Tôi bám lấy anh điên cuồng thăm dò bí mật nhân sinh, tránh để khi trở về lại thành gái FA, đến tay đàn ông còn chẳng được sờ.
Tôi cũng không cho anh đến công ty.
Phía Phó Hoài Xuyên cũng tương tự, thậm chí Niên Niên còn kinh hơn tôi...
Cả hai người họ đều chạy mất dép, Phó Cảnh Xuyên nói phải về nhà cũ, bên đó có chuyện quan trọng cần thảo luận với anh em họ.
Cùng lúc đó, mẹ chồng của chúng tôi tìm đến.
Bà nhào vào lòng Niên Niên khóc lóc thảm thiết.
Hỏi ra mới biết, hóa ra có một người tự xưng là con riêng của ông Phó tìm đến tận nhà.
Người đó còn mang theo kết quả giám định ADN và một số bằng chứng về những chuyện cũ.
Anh chàng trông trưởng thành, cũng chính là Phó Từ, anh ta là đứa con do mối tình đầu của ông Phó lén lút sinh ra.
Tôi và Niên Niên nhìn nhau, à, chúng tôi chưa xem tình tiết, chỉ mới đọc phần giới thiệu truyện thôi.
Với diễn biến này, chúng tôi chẳng biết phải làm sao.
Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng: "Hay là mẹ ly hôn đi?
"Chắc cũng phải nhận được một khoản tiền ly hôn khổng lồ, lúc đó gọi 20 anh tra/i ba/o cũng là chuyện nhỏ."
"Ly hôn!
"Các con ly hôn cùng với mẹ nhé?"
"Á?" Tôi và Niên Niên đồng thanh.
"Như vậy không hay đâu?" Thực ra Phó Cảnh Xuyên rất tốt với tôi, chỉ là bên ngoài nom có vẻ hơi ác.
Thực chất anh là một chú cún con thích bám người, tôi nói một anh ấy chắc chắn sẽ không nói hai.
Quan trọng hơn, anh ấy đẹp trai, giàu có và rất giỏi chuyện ấy ấy.
Có ra miếu Nguyệt Lão dập đầu cũng chẳng kiếm được một người như thế.
"Có gì mà không tốt!"
"Ly hôn cùng mẹ đi." Niên Niên nháy mắt với tôi, làm khẩu hình, "Chúng ta sắp xuyên trở về rồi."