Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hai kiếp nhân sinh - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-02 19:20:37
Lượt xem: 1,404

13

 

Buổi tối, Chu Dịch gọi điện thoại cho tôi, nó hẹn tôi gặp mặt ở công viên.

 

Tôi đã đến cuộc hẹn.

 

Vừa đến đó, liền thấy nó ngồi trên xích đu, cười đắc ý: “Lục Chiêu Chiêu, tôi đã sớm nói rồi, bà không thể tranh giành.”

 

Nghe nó nói như thế, tôi hơi nhíu mày. Những lời tương tự, tôi đã từng nghe ở kiếp trước. Lúc ấy, là ở trong miệng Chu Ô Ô: “Người sống làm sao tranh được người chết”.

 

“Lời này là mẹ cậu đã dạy cậu sao?”

 

“Bà quản nhiều như vậy làm gì, dù sao có tôi ở đây một ngày, bà cũng đừng nghĩ đến chuyện lại trở lại cái nhà kia!”

 

Chu Dịch rất ghét tôi. Tôi không biết có phải Chu Ô Ô cũng giống như tôi, mang theo ký ức chuyển thế hay không. Tất cả những gì tôi biết là đứa trẻ này thật đáng thương. Ân oán giữa người lớn, không nên liên lụy đến con cái.

 

Chu Ô Ô không kiêng nể gì vẽ loạn trên tờ giấy trắng này, sẽ không sợ có một ngày, sẽ bị cắn trả sao? Nhưng mà cũng đúng, cô ta đã chết, còn sợ cái gì.

 

Suy nghĩ của tôi nhạt đi, miễn cưỡng thu hồi tầm mắt.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Chu Dịch thấy tôi không có phản ứng gì, sắc mặt ngược lại biến đổi: “Ngoại trừ mẹ ra, cô giáo Lý mới là người vợ tốt nhất của cha, sau này cha sẽ cưới cô ấy!”

 

“Được được được, cưới cô ta đi.”

 

“Bà, bà, bà sao lại giống tảng đá như vậy!” Chu Dịch từ trên xích đu nhảy xuống, vọt tới trước mặt tôi, nhe răng trợn mắt.

 

Tôi nhìn mà buồn cười. Trẻ con vẫn là trẻ con, dù giả bộ trưởng thành thế nào, cũng chỉ là một đứa trẻ.

 

“Tôi thực sự ghét bà nhất!” Nhìn thấy nụ cười thản nhiên của tôi, nó tức giận đến mức muốn đánh vào bụng tôi.

 

Tôi theo bản năng đưa tay đẩy nó ra, trực tiếp đẩy nó xuống đất.

 

Thẩm Trạch chạy tới, nhìn thấy cảnh này.

 

“Sao em lại bắt nạt Tiểu Dịch!”

 

14

 

Thẩm Trạch xông tới, đỡ người dậy, vẻ mặt đau lòng.

 

Tôi nhìn Chu Dịch, cười khẩy: “Cùng một tiết mục, cậu còn muốn chơi mấy lần?”

 

“Chiêu Chiêu, em không cần nói như vậy, nó...”

 

“Nó chỉ là một đứa trẻ, phải không?”

 

Tôi cười khẩy: “Anh lăn qua lộn lại ngoại trừ những lời này, còn có thể nói cái gì nữa? Có thể đổi lý do khác hay không, tôi nghe chán rồi.”

 

Thẩm Trạch thấy tôi như vậy, theo bản năng buông lỏng tay Chu Dịch ra, kéo tôi lại: “Chiêu Chiêu, lần này anh tới đây, không phải muốn cãi nhau với em, cùng anh trở về được không? Chuyện quá khứ, bỏ qua chuyện cũ, chỉ cần trở về...”

 

“Câm miệng! Anh cút cho tôi! Cút được xa bao nhiêu thì cút bấy nhiêu!”

 

Thẩm Trạch nhìn thấy dáng vẻ vô tình của tôi, mới giống như ý thức được điều gì đó, mặt trắng bệch, muốn bắt lấy tay tôi, lại bị tôi tránh đi.

 

“Đừng chạm vào tôi, ghê tởm.”

 

“Ghê tởm... Sao em có thể nói như vậy!”

 

Tôi thấy hắn như vậy, chỉ cảm thấy chán ghét, tôi cũng không quay đầu lại mà rời đi.

 

Thẩm Trạch thất hồn lạc phách đứng tại chỗ. Chu Dịch gọi hắn nửa ngày, cũng không gọi được tinh thần hắn lại.

 

15

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hai-kiep-nhan-sinh/5.html.]

Ngày hôm sau, tôi liền hẹn trước phẫu thuật phá thai.

 

Phẫu thuật cần người nhà đi cùng, sau khi tôi nói sự thật với mẹ, bà trầm mặc hồi lâu, vẫn không nói gì, cùng tôi đi tới bệnh viện.

 

Tôi rất biết ơn mẹ.

.

Nếu mẹ phản đối tôi và Thẩm Trạch ly hôn, nếu mẹ phản đối tôi phá thai, tôi nhất định sẽ không kiên trì nổi nữa.

 

“Đừng lo lắng gì cả, con yêu, con vẫn còn trẻ và còn có tương lai dài.”

 

“Con đã ba mươi rồi, mẹ, mẹ nói chuyện cũng không biết xấu hổ.”

Lo lắng trong lòng tôi tản đi, vùi ở trong lòng mẹ, giống như là khi còn bé, lúc bị bắt nạt ở trường, về nhà kể khổ với mẹ. Bà sẽ ôm tôi, vỗ lưng tôi và từ từ an ủi tôi.

 

Rất nhanh, phẫu thuật xong. Tôi được đẩy ra khỏi phòng mổ. Mẹ tôi đi tới, canh giữ bên cạnh tôi.

 

16

 

Sau khi Thẩm Trạch nghe tin tôi phá thai, đứng ngồi không yên.

 

Trên đường lái xe tới đây, hắn gặp tai nạn xe hơi. Là vết thương nhẹ, nhưng cũng hôn mê vài ngày mới tỉnh.

 

Khi tôi biết chuyện này, đã xuất viện.

 

Đầu hắn buộc băng vải, nửa đêm gõ cửa nhà tôi.

 

“Chúng ta không ly hôn được không? Cái gì anh cũng đồng ý với em, anh không nuôi Tiểu Dịch, anh không nuôi nó, em hãy trở về.”

 

Hắn nắm lấy tay tôi, tôi đau đến nhăn mày: “Thẩm Trạch, tôi đã cho anh cơ hội.”

 

17

 

Sắc mặt Thẩm Trạch trắng bệch, hắn không có ý buông tay: “Cho anh thêm một cơ hội, một lần nữa là được.”

 

“Không có, đứa nhỏ tôi đã phá, anh mau chóng ký đơn ly hôn, tôi không muốn khởi tố anh.”

 

“Chúng ta trở về nhà, chúng ta lại có con, chúng ta...”

 

“Đủ rồi!”

 

Tôi ngắt lời Thẩm Trạch: “Không có ý nghĩa.”

 

Thật sự không có ý nghĩa.

 

“Sao lại không có ý nghĩa, kiếp trước kiếp này, em sao có thể nói buông tay liền buông tay!”

 

Thẩm Trạch cắn răng, nói ra những lời khiến tôi khiếp sợ.

 

“Anh không đồng ý, có c.h.ế.t anh cũng sẽ không đồng ý!”

 

“Anh... Đều nhớ được?”

 

Chẳng lẽ là tai nạn xe hơi lần này... Tôi nhíu mày, hắn thấy tôi nghe được tin tức này không có chút vui vẻ nào, vẻ mặt càng thêm bối rối.

 

“Đúng, anh đã nhớ được, Chiêu Chiêu, anh đã nhớ được. Em đừng không cần anh, anh thật sự sai rồi.”

 

“Thẩm Trạch, đã muộn rồi.”

 

Tôi lắc đầu: “Anh không phải Thái tử, có nhớ được, cũng không phải Thái tử.”

 

Thái tử của tôi, là người đối với tôi tốt nhất. Là người sẽ từ đầu đến cuối, trong mắt chỉ có tôi. Là người sẽ mỗi ngày thay đổi đa dạng lấy lòng tôi, trân trọng yêu quý tôi. Là người sẽ vì tôi, từ bỏ ngôi vị hoàng đế, từ bỏ quyền thế. Là người mỗi ngày mỗi đêm nhìn tôi nhưng vẫn không thấy đủ.

 

Thẩm Trạch, không phải Thái tử.

 

Loading...