Hai kiếp nhân sinh - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-02 19:23:36
Lượt xem: 1,693
18
Đại khái là những lời này của tôi, chọc đau thần kinh của Thẩm Trạch. Cả người hắn giống như bị ấn nút tạm dừng, không nhúc nhích, chỉ đỏ mắt nhìn tôi.
Tôi đóng cửa nhà lại. Hắn ở ngoài cửa đứng tới rạng sáng.
Mẹ tôi cũng cho tôi đủ thể diện, không đi ra can thiệp lựa chọn của tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ngày hôm sau, Bạch Dương cầm hoa quả tới, đụng phải Thẩm Trạch.
“Làm sao anh biết cô ấy sống ở đây?” Vẻ mặt Thẩm Trạch bắt đầu sụp đổ.
Bạch Dương chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, ngay cả dục vọng đáp lại cũng không có, muốn vòng qua gõ cửa.
Thẩm Trạch không khống chế được cảm xúc, túm lấy cổ áo Bạch Dương, tuyên bố từng câu từng chữ: “Lục Chiêu Chiêu, là của tôi!”
Bạch Dương cười nhạo: “Chiêu Chiêu không phải là đồ vật, cô ấy không thuộc về bất cứ ai.”
“Cô ấy ở bên cạnh tôi nhiều năm rồi, cô ấy chính là của tôi, của một mình tôi!”
“Đừng quên, là anh không biết quý trọng, để cô ấy tức giận, chuyện đến mức này, anh còn muốn trách ai?”
Bạch Dương nói một câu, liền đánh trúng chỗ đau của Thẩm Trạch.
Tôi nghe được động tĩnh ra mở cửa: “Hai người đang nói chuyện gì?”
Bạch Dương oan ức nhìn lại: “Không có gì, chỉ là Giám đốc Thẩm đây nói tôi không xứng làm bạn của cô, Chiêu Chiêu, cô nói xem có thật là như vậy sao?”
Thẩm Trạch biến sắc: “Anh không nên nói lung tung, tôi nói những lời này lúc nào!”
Tôi nhận lấy trái cây trong tay Bạch Dương: “Giám đốc Thẩm không phải còn phải chăm sóc đứa bé sao, mời về đi.”
Thẩm Trạch thấy tôi không chút suy nghĩ liền đứng ở bên Bạch Dương, thân thể nhất thời run lên. Hắn cứng đờ ngón tay: “Không cho phép anh đi vào!”
“Anh làm loạn cái gì?”
“Anh ấy chỉ là bạn của tôi mà thôi, sao anh lại không thể hiểu chuyện một chút vậy?” Tôi học Thẩm Trạch, nói ra những lời hắn từng nói với tôi.
Thẩm Trạch vừa xong, sắc mặt càng kém: “Em đừng như vậy, anh đã sai người đưa Tiểu Dịch đến nhà ông bà ngoại nó rồi, Chiêu Chiêu, chỉ cần em trở về, anh cam đoan, sẽ không để nó xuất hiện nữa.”
19
Tôi lắc đầu: “Nó có xuất hiện hay không, nó ở đâu đều không liên quan đến tôi, lần sau nếu không phải quyết định ly hôn, tốt nhất anh đừng tới nữa.”
Trong lúc nói chuyện, sau khi tôi mời Bạch Dương đi vào, liền trực tiếp đóng cửa nhà lại.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trạch bị tôi cự tuyệt ngoài cửa như vậy, hắn không dám tin, điên cuồng đập cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hai-kiep-nhan-sinh/6.html.]
Mẹ tôi nhịn không nổi, cầm chổi, lao ra ngoài rượt hắn chạy tới dưới lầu.
Thẩm Trạch ở dưới lầu, cũng không rời đi. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm nhà tôi, dáng vẻ đầy thâm tình và chân thành.
“Thật biết diễn trò.” Bạch Dương cảm thán một câu, thân thiết giúp tôi kéo rèm cửa sổ lại: “Ở cữ, ít nhìn những thứ xui xẻo, không tốt cho sức khỏe.”
Tôi bị anh ta chọc cười: “Anh nói có lý.”
Sau đó, mỗi ngày Thẩm Trạch đều đến tìm tôi. Hắn mua quà tới cửa. Cũng từng dẫn cha mẹ tới đây làm thuyết khách. Còn từng quỳ xuống, cầu xin tôi trở về. Nhưng tôi vẫn không đồng ý.
Hắn thật sự không giống Thái tử của tôi. Thái tử của tôi, là người có cốt khí, sao có thể dễ dàng quỳ xuống.
Thẩm Trạch chính là Thẩm Trạch, Thái tử chính là Thái tử, ngoại hình có giống hơn nữa, hắn cũng không phải Thái tử.
20
Cứ như vậy, Thẩm Trạch vẫn liên tục tìm tôi, tìm hơn nửa năm. Tôi vẫn thờ ơ như trước.
Sau đó, không biết là bắt đầu từ ngày nào, hắn không quấy rầy tôi nữa. Hắn có thể đã nghĩ thông suốt. Giống như tôi đã thấy cách hắn yêu tôi và hắn đã thấy cách tôi yêu hắn. Thái độ hiện tại của tôi đủ để nói lên tất cả.
Ba tháng sau, hắn mang giấy tờ ly hôn đến. Hắn trở nên rất gầy, khuôn mặt vốn sạch sẽ của hắn bây giờ phủ đầy râu.
Đúng vậy.
Ngày xưa, để dưỡng dạ dày cho hắn, mỗi ngày tôi đều cố gắng nghiên cứu công thức dinh dưỡng. Nhờ phúc của hắn, tôi còn làm chuyên gia dinh dưỡng. Hôm nay, không có sự chăm sóc của tôi, Thẩm Trạch vô cùng chán nản.
“Chúng ta thật sự không có đường quay lại sao?”
“Không có.”
Tôi nhìn ngón cái hắn không ngừng cọ cọ móng tay, liền biết, hiện tại hắn có bao nhiêu khẩn trương.
Tôi thở dài: “Thẩm Trạch, anh đã nhớ được tất cả, vậy thì nên biết, Lục Chiêu Chiêu tôi tính tình thế nào. Năm đó, tôi đã nói với anh, tôi muốn, chẳng qua là sự toàn tâm toàn ý. Tôi biết thân phận của anh đặc thù, anh là Thái tử, tương lai anh phải làm Hoàng thượng, cho nên, tôi cũng không yêu cầu anh không thể nạp thiếp. Tôi chỉ yêu cầu anh một tấm chân tình. Trước kia anh làm được, cho nên, tôi yêu anh. Nhưng bây giờ thì khác, anh hiểu không?”
Tâm tình tôi hiện tại bình thản, không còn gợn sóng như ba tháng trước nữa. Tôi sẽ không vì một ánh mắt, một biểu tình của Thẩm Trạch mà khổ sở nửa ngày. Bây giờ tôi chỉ muốn yêu bản thân mình một lần.
Mặt Thẩm Trạch trắng bệch, xuất thần hồi lâu, mới gật đầu: “Được... anh hiểu rồi.
Anh hiểu rồi...”
Sau khi ký đơn ly hôn, tôi mới biết Thẩm Trạch cho tôi công ty và tất cả gia sản. Hắn không nói gì thêm, liền rời đi. Chỉ là trước khi rời đi, nhìn tôi thật sâu một cái. Tôi không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cả người thoải mái. Sau này, tôi có thể theo đuổi thứ mình muốn.
Bạch Dương chờ tôi trước cửa nhà, dường như anh ta đã sớm tìm hiểu được tin tức hôm nay tôi ly hôn. Tôi liếc nhìn bên trong cửa, nhìn thấy người phụ nữ nào đó nhịn không được cười trộm, liền biết, cái tên Bạch Dương này đã mua chuộc mẹ tôi.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, Bạch Dương tươi cười sáng lạn, vươn bàn tay to về phía tôi.
“Hoan nghênh về nhà, Chiêu Chiêu.”