Hai kiếp nhân sinh - 7 (END)
Cập nhật lúc: 2024-10-02 19:24:55
Lượt xem: 1,703
Ngoại truyện 1 (Chu Ô Ô)
Tôi yêu Thái tử, nhưng trong mắt Thái tử chỉ có Thái tử phi, hắn chưa bao giờ nhìn tôi nhiều một chút hay dành cho tôi bất kỳ tình yêu nào.
Trạch viện thâm thâm, thứ duy nhất tôi chờ đợi là ánh sáng duy nhất, chính là hắn.
Theo thời gian trôi qua, tôi càng không thể chịu đựng được.
Tôi luôn tự hỏi, tại sao hắn có thể tốt với Lục Chiêu Chiêu như vậy, tại sao tôi không phải là Lục Chiêu Chiêu, tại sao tôi không thể quen biết hắn sớm hơn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nếu Lục Chiêu Chiêu biến mất, tất cả có phải sẽ thay đổi hay không.
Tôi đã hành động. Tôi mua chuộc nô tỳ, bỏ thuốc cho Lục Chiêu Chiêu, còn để bà đỡ động tay động chân, khiến cô ta c.h.ế.t vì khó sinh.
Tôi cho rằng, tôi làm như vậy, tôi có thể có được toàn bộ sự chú ý của Thái tử. Nhưng không có.
Sau khi Lục Chiêu Chiêu chết, Thái tử giống như điên cuồng, từ bỏ vị trí Thái tử, lưu lạc chân trời góc bể, chỉ vì muốn cứu Lục Chiêu Chiêu về. Tôi đi theo bên cạnh hắn, rất đau lòng.
Ngay từ đầu, tôi còn tự an ủi mình, tôi cảm thấy, chỉ cần tôi làm đủ tốt, hắn sẽ có thể nhìn thấy. Nhưng vẫn vô dụng.
Thái tử sẽ chỉ ghét bỏ tôi, sẽ chỉ đuổi tôi đi, sẽ chỉ ghét bỏ tôi quấy rầy sự thanh tịnh của Lục Chiêu Chiêu.
Từ đó trở đi, sau khi nhìn thấy ánh mắt không kiên nhẫn của Thái tử, tôi liền biết, tôi không thể tranh giành với Lục Chiêu Chiêu. Người sống, tranh không lại người chết.
Tôi đã cố chấp với Thái tử suốt hai mươi năm nhưng vẫn không thể thay đổi được hắn. Khi tự sát, tôi còn đang suy nghĩ, nếu có kiếp sau, nếu tôi có thể gặp hắn sớm hơn, tất cả có phải sẽ khác hay không. Người được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, có phải sẽ biến thành tôi hay không.
Sau đó, tôi được như nguyện, trước khi gặp Lục Chiêu Chiêu, Thẩm Trạch gặp tôi trước. Tôi và Thẩm Trạch yêu nhau. Lục Chiêu Chiêu cũng xuất hiện, tôi nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm thất sắc của cô ta, trong lòng vui sướng không thôi. Cô ta cũng nên nếm thử nỗi đau của tôi. Cũng nên thử xem, nhìn người mình yêu thích ở bên người khác.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bởi vì cha mẹ Thẩm Trạch không đồng ý, ghét bỏ điều kiện nhà tôi không tốt, chúng tôi bắt đầu cãi vã lần đầu tiên, trong cơn tức giận tôi ra nước ngoài, tôi cho rằng Thẩm Trạch sẽ giống như kiếp trước, nếu hắn đã toàn tâm toàn ý với Lục Chiêu Chiêu thì cũng sẽ đối xử với tôi như vậy. Nhưng tôi cược sai rồi. Khi về nước, tôi phát hiện, bọn họ đã ở bên nhau.
Tôi rất không cam lòng, trước khi Thẩm Trạch kết hôn, gặp mặt hắn, sau khi nhìn thấy thái độ lãnh đạm của hắn đối với tôi, tôi không khống chế được, cho hắn uống thuốc, ngủ với hắn.
Sau khi mang thai, tôi không nói cho Thẩm Trạch biết. Tôi muốn hắn hối hận, để Lục Chiêu Chiêu biết, tôi mới là lựa chọn cuối cùng của Thẩm Trạch.
Khi nuôi nấng Chu Dịch lớn lên, cảm thấy thời cơ chín muồi, tôi mang theo nó định đi gặp Thẩm Trạch. Không ngờ tôi lại c.h.ế.t trên đường.
Sau khi tôi chết, linh hồn bị khóa chặt bên cạnh Thẩm Trạch. Thấy hắn vì Chu Dịch mà chỉ trích Lục Chiêu Chiêu, tôi cảm thấy thật vui vẻ. Trong lòng hắn quả nhiên vẫn có tôi. Lục Chiêu Chiêu à, đáng đời cô. Tôi vừa đắc ý, vừa không khống chế được quan sát cô ta.
Nhưng rất nhanh, tôi lại đắc ý không nổi. Lục Chiêu Chiêu buông tay. Cô ta thé mà lại buông tay! Tình duyên hai đời, dây dưa nhiều năm như vậy, tại sao cô ta có thể nhẹ nhàng buông tay như vậy. Vì sao, không yêu thì liền không yêu. Cô ta như vậy, thể hiện chấp niệm của tôi chính là một trò cười.
Tôi không thể cười được nữa. Có lẽ, chấp niệm của tôi chính là một sai lầm.
Ngoại truyện 2 (Lục Chiêu Chiêu)
Sau khi Chu Dịch được gửi về nhà ông bà ngoại, nó bị phạt vì không nói chuyện. Nhưng tính tình nó đã dưỡng thành như vậy, mỗi lần phạt xong, vẫn sẽ khôi phục nguyên dạng.
Sau đó, tôi nghe nói, bọn họ đưa Chu Dịch đến trong trường học, không tam tâm nữa.
Còn cô giáo Lý Điềm Điềm nó thích nhất, sau khi không còn cây đại thụ Thẩm Trạch, thái độ đối với nó cũng không giống như trước.
Trong vòng vài năm ngắn ngủi, Chu Dịch liền vì các biến cố, tâm tính chuyển biến đột ngột, gây ra càng nhiều sự cố. Cuối cùng, nó chọc giận đám côn đồ, bị đánh phế một chân. Đời này, coi như bị hủy diệt. Sau này, tôi cũng không nghe được tin tức của nó.
Còn Thẩm Trạch cũng rất thần bí, rất nhiều năm không có tin tức. Lúc tôi nghe tin về hắn, hắn đã tự sát. Trong lòng tôi không còn gợn sóng, chỉ là có chút bất lực. Trước đây Thẩm Trạch cũng như vậy, từ bỏ vị trí Thái tử, không để ý đến công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ và những người thầy đã dốc lòng dạy dỗ, nói đi là đi. Hôm nay, vẫn là như vậy. Bỏ lại cha mẹ già mà tự sát. Vẫn tùy hứng như trước, nhưng lần này, không ai sẽ cùng hắn tiếp tục chơi nữa.
Ngoại truyện 3 (Bạch Dương)
Tôi là một cô nhi, ở thời đại đó, vận mệnh cô nhi rất bi thảm, nhưng tôi lại rất may mắn. Tôi đụng phải đại tiểu thư của mình: Lục Chiêu Chiêu.
Cô ấy đã cứu tôi, còn đặt tên cho tôi, là Thành. Chân thành, trung thành.
Tôi hiểu ý của cô ấy, cô ấy là người rất tốt, người được cứu, không chỉ có tôi, còn có rất nhiều.
Vì ở bên cạnh cô ấy để báo ơn, tôi cố gắng trưởng thành, cuối cùng trở thành ám vệ.
Tôi biết, tôi không nên động tâm, cũng không có tư cách động tâm, cô ấy tốt đẹp như vậy, người như cô ấy, nên làm Thái tử phi. Làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.
Sau đó, cô ấy cùng Thái tử thành thân, trong kinh thành, cô ấy rất rực rỡ, mũ phượng khăn quàng vai, xinh đẹp động lòng người.
Tôi tham lam lại khắc chế nhìn ngắm nhìn cô ấy, nhìn cô ấy cùng Thái tử ân ái không nghi ngờ, không phá vỡ tất cả cho đến khi cô ấy chết.
Cả đời này của tôi, chấp niệm duy nhất chính là cô ấy, ngày cô ấy chết, tôi cũng đi theo. Cô ấy trở thành linh hồn, còn tôi trở thành ngọn gió bên cạnh cô ấy.
Khi cô ấy nhìn chăm chú vào Thái tử, tôi cũng không nhúc nhích nhìn cô ấy.
Cô ấy hướng lên trời cầu nguyện, nguyện ý tiêu hết tất cả vận khí, đổi lấy cơ hội cùng Thái tử bên nhau cả đời.
Cô ấy nguyện ý, nhưng tôi không nguyện ý. Cô ấy phải sống thật tốt, mặc kệ là ở cùng với ai, cô ấy đều phải thật tốt. Cho nên, tôi cũng cầu nguyện với ông trời không dùng vận khí của cô ấy mà dùng của tôi.
Sau đó, cô ấy được như nguyện.
Nhìn thấy họ hạnh phúc, tôi rất khó chịu, nhưng chỉ cần cô ấy có thể cười vui vẻ, tôi có thể chịu đựng tất cả.
Nhưng Thẩm Trạch lại không biết quý trọng. Người hắn yêu, cho tới bây giờ không phải Chiêu Chiêu, cũng không phải Chu Ô Ô. Hắn chỉ thích hưởng thụ loại cảm giác không có được này. Hắn chỉ là đang tự mình cảm động mà thôi.
Hắn không xứng nhận được tình yêu của Chiêu Chiêu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hai-kiep-nhan-sinh/7-end.html.]
Chiêu chiêu vân đoan nguyệt*, ý này gửi rõ ràng.
*(bắt nguồn từ câu nói của nhà thơ Lý Bạch thời nhà Đường "Gửi trái tim sầu muộn của mình tới vầng trăng sáng, theo nàng đến cuối đêm.)
Lần này, tôi sẽ không bao giờ để hắn làm thế nữa, tôi sẽ ở bên Chiêu Chiêu cả đời, dưới bất cứ hình dáng nào.
(--END--)
BỐ ĐỨA BÉ LÀ AI
Tác giả: 席岁岁
Nguồn: zhihu
Đề cử: Hướng ngoại hay ngại
Raw: Meo Meo
-----
Gần đến ngày kết hôn, chồng chưa cưới và người trong lòng vẫn còn dây dưa không dứt.
Tôi muốn hắn phải cắt đứt sạch sẽ.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn: “Tôi có thể vì em mà giải quyết, nhưng em không được phép chủ động nói ra yêu cầu.”
Sau này tôi ôm bụng bầu tổ chức hôn lễ, có người đến cướp hôn.
Mặt hắn cắt không ra m.á.u, hốc mắt đỏ bừng: "Nhược Tuyết, đứa bé trong bụng em…"
"Suỵt.”
“Tôi có thể sinh con cho anh, nhưng anh không được phép chủ động hỏi bố đứa bé là ai.”
1
Hoắc Thừa Diệp và tôi là bạn thân thời thơ ấu và gia đình chúng tôi có giao tình qua nhiều thế hệ.
Sau 7 năm hẹn hò, hắn đã chuẩn bị kỹ càng và cầu hôn tôi trước mặt mọi người, điều này khiến tôi vô cùng bất ngờ.
"Nhược Tuyết, cuộc sống tương lai sau này, chúng ta hãy có trách nhiệm với nhau."
Tôi nhìn hắn từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình, cảm động rơi nước mắt.
Kể từ ngày đó, việc chuẩn bị cho đám cưới bắt đầu rầm rộ.
Chúng tôi đặt lễ phục, muốn đi mặc thử, trên đường di động Hoắc Thừa Diệp bỗng nhiên vang lên.
"Trở về lúc nào?"
"Hạ cánh rồi mới nói cho tôi biết?"
"Chặn người lại, tôi sẽ đến đó ngay!"
Hắn sốt ruột cúp điện thoại, yêu cầu tài xế dừng xe, mở cửa bước xuống.
Chỉ là lúc đóng cửa xe nhìn thấy tôi, hắn hơi sửng sốt: "Nhược Tuyết, anh..."
“Không sao." Tôi dịu dàng cười với hắn: "Anh có việc thì đi làm đi, một mình em cũng được.”
Sự ảo não, áy náy, rối rắm ở trên mặt hắn hiển lộ không bỏ biểu hiện không thiếu cái gì, cuối cùng biến thành sự nhẹ nhõm.
Hắn đóng cửa lại và bước đi.
Thấy hắn nhanh chóng dừng một chiếc taxi lại, tôi yêu cầu tài xế đi theo.
Hắn đã gửi tin nhắn cho tôi trên đường đi, không gì khác hơn là một lời xin lỗi và một lời giải thích.
[Nhược Tuyết, đừng buồn, sau khi xong việc ở công ty anh sẽ đến tìm em. ]
[Đợi anh ở tiệm áo cưới, ngoan nhé.]
Khi tôi nhận được phong bì đỏ xin lỗi từ hắn, tôi đã thấy hắn chặn một người phụ nữ ở tầng dưới trong khu cộng đồng và ôm cô ta thật chặt vào lòng.
Hai người giằng co chưa đầy một phút, Hoắc Thừa Diệp đã cúi đầu hôn cô ta một cách mãnh liệt.
Nụ hôn không thể tách rời và họ thậm chí còn thay đổi tư thế.
Cuối cùng, anh ôm lấy cô, đi vào cánh cửa phía sau.
Tài xế là của nhà tôi.
Tài xế nhìn thấy cảnh này, xấu hổ quay lại: "Cô chủ, chuyện này..."
Tôi cụp mắt xuống, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào những chiếc phong bì màu đỏ rồi nhặt từng chiếc một.
"Không sao đâu, Thừa Diệp sẽ xử lý tốt."
-----Đọc ful tại Monkeyd