Hãy Quên Anh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:45:31
Lượt xem: 7
Tôi giật mình.
“Em cho anh những con đường thưa thớt, hoàng hôn tuyệt vọng, ánh trăng nơi hoang vu."
Tôi liêc nhìn tập thơ trong tay em, thì ra em đang đọc thơ.
“Em cho anh nỗi sầu của người ngăm ánh trăng cô đơn đã lâu...”
Giọng em rất êm tai, hơi nghẹn ngào khó mà áp chế, đuôi mắt m.ô.n.g đỏ, bên trong đôi mắt trong veo lóe nước mặt nhỏ vụn.
Tôi buồn bực, bài thơ này cảm động đến vậy à.
"... Em cho anh sự trung thành của một người chưa bao giờ có tín ngưỡng... Em cho anh ký ức của đóa hồng vàng đã nhìn thấy vào chạng vạng nhiều năm trước khi anh sinh ra..."
Tôi học máy móc, hiểu biết về thơ chỉ dừng lại ở đọc thuộc lòng cả bài, tôi không hiểu ý nghĩa câu chữ của bài thơ này, chỉ cảm thấy nó là thơ tình giữ lại. Khi còn sống tôi chưa từng nghe em nói lời tâm tình với tôi, thậm chí em thích anh, em yêu anh cũng chưa từng nói.
Tôi xoay người, nhìn bông hoa sau lưng tôi, tức giận đến mức dùng tay quạt nó hai cái, đọc thơ tình cho hoa có ý gì, đọc với anh này, lúc anh sống một người to đùng đứng ở đó, em cũng không đọc thơ tình cho anh.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ, tôi quay đầu lại, nhìn thấy em ngồi im, trên mặt không có biểu cảm, có lẽ tôi nghe nhầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hay-quen-anh/chuong-7.html.]
Tôi túm hoa lá trút giận, tốt xấu gì em cũng từng viết thơ tình cho tôi, nhưng đầu gỗ như tôi mới chưa bao giờ nói với em một câu bao hàm yêu thương.
Tôi không phải người lãng mạn, cũng không hiểu lãng mạn, tình yêu với tôi mà nói đó là lân đầu tiên gặp em đã muốn trải qua quãng đời còn lại cùng em, cho nên tôi sẽ dùng quãng đời còn lại làm bạn với em, nói cho em biết rằng tôi yêu em nhường nào.
Tiếc là mệnh ngắn, dù là tôi gặp em dành cả phần đời còn lại để yêu em, sinh mệnh ngắn ngủi vẫn không đủ để tôi bày tỏ tình yêu sâu đậm của tôi dành cho em.
Em khép trang sách lại, đặt trách trên giá sách, đi vào phòng khách, lại đi xem phim tình cảm bi thương.
Sau đó lại khóc.
Những bộ phim tình cảm bị thương kia dễ khóc thể à, tại sao tôi không có cảm giác?
Em co ro trên ghế sofa, chân dài cong lại, quẩn chăn lông, khóc sướt mướt, em không thích khóc, trừ lúc làm tình, tôi chưa bao giờ thấy em khóc, em vừa khóc, lòng tôi cũng trĩu nặng xuống.
Đêm hôm đó em xem phim tình cảm bị thương đến rất khuya, cuối cùng ngủ luôn trên ghế sofa. Sau khi em ngủ, tôi mới dám chạm vào em, bàn tay không có nhiệt độ lướt qua nước mắt trên mặt em, trong lúc ngủ mơ em lại khóc, tôi ôm hở em, vỗ nhẹ lưng em, an ủi em.
Sau khi em ngủ yên ổn hơn, tôi không nỡ buông em ra.
Tôi muốn giữ lại chút gì đó, chí ít nói với em tôi yêu em, tôi đã bẻ nhánh hoa đinh hương, đo kích thước ngón tay áp út của em, quẩn thành một chiếc nhẫn.