Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HỆ THỐNG GIAO NHẦM KỊCH BẢN "NGƯỜI LỚN” CHO TÔI RỒI! - C4

Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:16:55
Lượt xem: 1,619

4.

 

“Đồ của em bị rớt rồi." Tôi lập tức giải thích.

 

Thẩm Úc nắm tay, từ trên cao nhìn xuống tôi đang nằm rạp trên mặt đất vuốt ve thứ gì đó.

 

“Em, em......”

 

Thẩm Úc ngước mắt lên, tựa hồ đang chờ xem tôi có thể bịa ra điều gì.

 

Tôi ấp úng nửa ngày, bấu vào tay một cái, tăng thêm can đảm.

 

Rồi khóc nức nở nói: "Thân phận của em lộ rồi, anh muốn đuổi em đi sao?”

 

Hốc mắt tôi phiếm hồng, xoang mũi chua xót.

 

Tôi cũng không nghĩ tới, thế mà tôi lại dám lập tức nói thẳng ra!

 

Có lẽ là hệ thống còn đang bận rộn chữa trị khu người lớn của nó, nên nó không thể cung cấp cho tôi bất cứ thứ gì.

 

Hoặc có lẽ là đang ở trước mặt Thẩm Úc, tôi thật sự không có cách nào nói dối.

 

Tôi trông rất thành thật.

 

Thẩm Úc nhìn tôi, hơi nghiêng đầu, hô hấp ngừng lại rõ ràng, như là đang cực lực áp chế một loại cảm xúc nào đó.

 

Anh ấy trầm giọng nói: "Mặc quần áo vào, ngày mai nói sau.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Lúc này tôi mới ý thức được, áo ngủ thì rộng thùng thình, mà tôi thì đang quỳ rạp trên mặt đất làm bộ như tìm đồ, đằng trườc lộ ra một mảng da thịt.

 

Tôi có chút xấu hổ, bĩu môi. Đứng dậy và quay đi.

 

Thẩm Mệt đột nhiên từ trong phòng ló đầu: "Chị ơi, ngày mai chị nhớ đến xem em chơi bóng rổ nha!"

 

Cậu ấy dựa nửa người vào cánh cửa, tư thế này làm Thẩm Mệt thấp hơn tôi rất nhiều.

 

Đồ không tim không phổi, em sắp có chị gái mới rồi đó.

 

Tôi thở dài một hơi: "Được rồi.”

 

Tôi sờ sờ đầu Thẩm Mệt, thầm nghĩ: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/he-thong-giao-nham-kich-ban-nguoi-lon-cho-toi-roi/c4.html.]

Tôi có ch cũng nhất định phải giữ được kịch bản cả nhà hạnh phúc!

 

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, Thẩm Úc thấy tôi sờ đầu Thẩm Mệt, ánh mắt anh ấy lại tối đi vài phần.

 

Bây giờ đã biết tôi không phải người nhà của các người, đầu cũng không thể sờ đúng không?

 

Cách hành lang và ánh đèn u ám, tôi lại sờ soạng thêm vài cái.

 

Sờ, sờ!

 

Ánh mắt Thẩm Mệt càng ngày càng sáng, hỏi: "Chị thích sờ đầu của em ạ?"

 

Tôi xấu hổ cười: "Đúng vậy, rất thích.”

 

Nói xong câu đó, tôi cảm giác giây tiếp theo Thẩm Úc sẽ muốn tới bắt tôi.

 

Lập tức xoay người vào phòng ngủ.

 

Thuốc mỡ trên cổ truyền đến mùi thuốc, cơn buồn ngủ kéo tới......

 

Trong mơ có một bàn tay ấm áp từ phía sau nắm lấy eo của tôi, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Tôi cảm thấy có chút ngứa, trốn tránh.

 

Người nọ tựa hồ càng thêm không kiêng nể gì.

 

Giữ chặt hai vai tôi, đè xuống.

 

“Ngoan, gọi anh trai.”

 

Bị bóng đè, còn bị quỷ yêu cầu gọi nó là anh trai? Cái quái gì thế này?

 

Tôi cau mày, muốn xoay người.

 

Lại bị cắn nhẹ nhàng vào xương quai xanh, tôi ngứa đến mức co rụt lại.

 

Cuối cùng “nó” gắt gao nắm lấy ót tôi, hôn xuống, bá đạo lại mãnh liệt.

 

Khi tôi cảm thấy sắp nghẹt thở, “nó” dừng lại.

 

Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi: "Gọi anh trai.”

 

 

Loading...