Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hóa Ra Công Chúa Lại Là Nam Nhân - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-28 06:54:26
Lượt xem: 1,439

Ta dừng lại, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương: "Phủ Công chúa có nhiều ám vệ, người lại bận rộn, gần đây ngươi cố tình lộ diện trước mặt ta, để ta biết, đúng không? Người đã bày ra vô số tai mắt trong triều, các mối quan hệ giăng khắp kinh thành, hơn nữa trong thời gian này, có rất nhiều người lui tới phủ... Người định thu lưới rồi sao?"

"Phải." Phong Hoài bình tĩnh nói, "Hoàng đế vô năng, ta muốn đoạt ngôi."

"Đoạt ngôi..."

"Chẳng phải nàng đã sớm đoán ra rồi sao?"

Ta cười nhạt: "Thật ghen tị với người, sau khi thành công, người sẽ trở về thân phận nam nhân, có phải vì vậy mà người nghĩ đứa trẻ này có thể giữ lại không?"

Nghe ta nói, Phong Hoài thoáng chần chừ, giọng nói trở nên nhẹ nhàng đến mức cẩn trọng: "Nam Tinh, nàng nói vậy là có ý gì?"

Ta ngoảnh đầu, chăm chú nhìn hắn, như thể nhìn mãi cũng không đủ.

"Khi một nam nhân mang thân phận nữ nhân mà bày mưu tính kế, sau khi thành công, dù có lời đồn, người ta vẫn sẽ ca tụng hắn, kể về những khó khăn gian khổ mà hắn phải chịu. Nhưng khi một nữ nhân giả nam hành sự rồi bị phát giác, người có biết sẽ có bao nhiêu điều tiếng không?"

Cả triều đình, thiên hạ bách tính, họ có thể chấp nhận một vị cửu Hoàng tử vì lâm vào tình thế nguy cấp mà phải giả nữ, nhưng chưa chắc đã chấp nhận một nữ nhân giả nam chỉ để kế thừa tước vị.

"Năm xưa, phụ thân nhất thời hồ đồ, sợ Bình Viễn hầu thực sự đoạn tuyệt ở đời ta, nên đã báo ta là con trai, giấu trên lừa dưới. Đây không chỉ là tội khi quân, mà còn là hành động bất trung bất nghĩa."

Ta giọng khàn đi, "Vì thế, dẫu người có khôi phục thân phận cửu Hoàng tử, ta cũng chỉ có thể mãi mãi làm một tiểu hầu gia. Còn khi người lên ngôi, cuộc hôn nhân giữa ta và người sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời người."

Nói xong, ta thở dài một hơi. Những lời này ta đã giấu kín trong lòng rất lâu, giờ đây cuối cùng cũng nhẹ nhõm phần nào. Ta ngẩng đầu nhìn Phong Hoài, thấy hắn lộ vẻ ngơ ngác, dường như chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

Đúng vậy, sao hắn có thể nghĩ đến chứ?

Có lẽ bởi thái độ của hắn đối với đứa trẻ, những ngày này ta đã ôm đầy hy vọng, tưởng tượng cho tương lai của chúng ta, nhưng chẳng có viễn cảnh nào là tốt đẹp. Ta gần như tuyệt vọng rồi.

Ta nhìn hắn: "Phong Hoài, chúng ta..."

"Nàng không phải vết nhơ của ta." Phong Hoài ngắt lời ta, ánh mắt kiên định.

Hắn nói: "Sẽ có cách khác."

Ta ngẩn ra: "Cái gì?"

Phong Hoài ngồi xuống bên cạnh ta: "Nam Tinh, sẽ có cách khác. Chúng ta giữ đứa trẻ lại, rồi sẽ bên nhau thật tốt."

"Người nói..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoa-ra-cong-chua-lai-la-nam-nhan/chuong-10.html.]

"Ta thích nàng."

Gió đêm nhẹ nhàng, hắn quay sang nhìn ta, ta nhìn thấy trong mắt hắn hình ảnh ngây ngốc của chính mình.

"Đây là lần đầu tiên ta thích một người. Ta không biết phải đối xử tốt với người khác thế nào, không biết cách bày tỏ, có lẽ cũng chưa từng khiến nàng cảm nhận được. Là ta không tốt."

Hắn nói, "Nhưng ta sẽ dần học được. Từ giờ, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?"

Dưới ánh trăng, nét mặt Phong Hoài đầy nghiêm nghị, tựa như không phải đang bày tỏ tâm tư, mà như đang đang dâng sớ.

Ta vừa nói, vừa mang theo chút đùa cợt, khiến ta không khỏi bật cười, làm sao lại có người mang vẻ mặt nghiêm túc như vậy mà nói ra những lời này cơ chứ?

"Người thích ta, vậy chúng ta phải ở bên nhau sao? Lỡ như ta không thích người thì sao?"

Phong Hoài mím môi, rõ ràng là có chút bối rối: "Ta... không có ý đó..."

"Được rồi, ta biết mà, chỉ đùa thôi." Trong lòng ta dâng lên một chút ấm áp, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng, "Ta sẽ suy nghĩ thêm."

"Được."

Có lẽ do nhiều năm qua ta quen tính cẩn trọng, dẫu cuộc sống bình yên cũng đôi lúc lo sợ điều gì đó bất ngờ xảy đến. Nhưng bây giờ, khi nhìn người bên cạnh, ta chợt nghĩ, có gì đáng để lo lắng đâu?

Chỉ cần có hắn bên cạnh, dù ngày mai có mở cửa bước vào núi đao biển lửa, ta cũng chẳng ngại ngần mà dấn bước.

Ta lén cười một cái, rồi quay đầu lại, nhìn thấy chiếc đèn thỏ treo trước cửa thư phòng trong viện.

Ánh đèn ấm áp màu vàng, Phong Hoài có vẻ đêm nào cũng thắp sáng nó.

Ta hất cằm về phía đèn thỏ: "Người quả thực rất thích nó nhỉ."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Phong Hoài giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như kể chuyện của người khác: "Trong cung có rất nhiều thợ khéo tay, Hoàng tử và Công chúa lúc nhỏ luôn có vô số đồ chơi. Nhưng ta lớn đến từng này tuổi, ngoài những món mà huynh đệ tỷ muội chê bỏ, thứ duy nhất ta có được là chiếc đèn thỏ mà mẫu phi đã làm cho ta khi ta bốn tuổi."

Ta sững người, chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn cầm lấy bầu rượu bên cạnh ta.

"Sau đó không lâu, mẫu phi rời cõi đời. Có lẽ là bị hại, hoặc cũng có thể... là bà không thể chịu đựng nổi chốn cung cấm khắc nghiệt này nữa. Ta không rõ, nhưng tất cả mọi người đều nói rằng ta đã khắc c.h.ế.t mẫu phi."

Đây là lần đầu tiên ta nghe hắn nhắc về quá khứ, lòng ta không khỏi chùng xuống: "Xin lỗi người."

"Không liên quan đến nàng, ngược lại ta... phải cảm ơn nàng."

Loading...