Hoan Nhan - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:51:04
Lượt xem: 1,001
Một tháng sau, Đông Thái rất lạnh, ta và Á An đều may một chiếc áo bông mới, đây là mùa đông ấm áp nhất mà ta từng trải qua.
“Thì ra áo bông mặc lên người là cảm giác như vậy.”
Ta dập đầu trước đại nhân, nếu không có ngài ấy, ta sẽ không có áo bông mới để mặc.
Đại nhân cũng cười: “Chỉ là một chiếc áo bông thôi, không đáng để ngươi cảm tạ sâu sắc như vậy.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Phải cảm tạ ạ, phải cảm tạ ạ, nô tỳ cả đời chưa từng mặc quần áo đẹp như vậy.”
Đại nhân nhìn ta, khẽ thở dài.
Đêm hôm đó, Đông Thái có trận tuyết đầu mùa, tuyết rơi rất to, ta dậy thu dọn củ cải phơi dưới mái hiên, lại thấy đại nhân chỉ mặc áo đơn đứng dưới mái hiên.
Ta vội vàng lấy áo choàng cho ngài ấy, đại nhân khoác áo choàng, thở dài: “Hoan Nhan, nhà cửa vẫn chưa dựng xong.”
Ta nghe Mã gia mắng, ông ấy nói Đông Thái quá nghèo, nha môn không có tiền, phủ nha cũng không cấp tiền, căn bản không ai quan tâm đến sống c.h.ế.t của những người vô gia cư.
“Đại nhân, Mẹ ta nói sống c.h.ế.t đều là mệnh, bọn họ dù có c.h.ế.t rét cũng biết là do mạng mình, không trách ngài đâu.”
Ta muốn an ủi ngài ấy, không muốn nhìn thấy ngài ấy buồn như vậy.
“Hoan Nhan, ” đại nhân cúi đầu nhìn ta, sờ đầu ta, “Con người không nên cam chịu số phận, huống chi, tình cảnh trước mắt cũng không phải là do số phận của bọn họ.”
Không phải do số phận sao?
Ta ngước nhìn đại nhân, trên mặt ngài ấy là vẻ bất lực đến cùng cực. Ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ niệm A Di Đà Phật, mong rằng mùa đông này, mọi người đều có thể vượt qua, ai cũng được sống.
Như vậy, đại nhân sẽ không còn đau lòng nữa.
Nhưng mong ước của ta đã tan vỡ. Trưa hôm sau, Mã gia và Á An đều không nuốt nổi cơm trưa.
Họ nói, bên tường thành, đêm qua trong những ngôi miếu đổ nát, đâu đâu cũng là người c.h.ế.t cóng.
Ước chừng sơ sơ, đã có hơn hai mươi người.
Nam nữ già trẻ đều có.
Đại nhân đứng trong lều rất lâu mới trở về, tay chân lạnh đến đỏ bừng.
Ta chuẩn bị nước nóng cho đại nhân ngâm chân.
"Hoan Nhan, ta tự làm được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Đại nhân ngồi yên lặng, lật xem tất cả các bức thư trên bàn, ta không biết ngài ấy đang tìm gì, nhưng có thể cảm nhận được, ngài ấy đang cố gắng hết sức.
"Đại nhân."
"Ừm?"
"Trước kia mùa đông, Mẹ thường dẫn ta đi đào hang, có khi đào được rắn, có khi đào được ếch, chúng vùi mình trong đất chẳng hề thấy lạnh, đại nhân, người có thể vùi mình trong đất không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoan-nhan-wmue/chuong-3.html.]
Đại nhân bật cười, lắc đầu, "Người sao có thể vùi mình trong đất..."
Đại nhân nói được một nửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, không kịp lau chân, xỏ giày liền chạy ra ngoài.
"Đại nhân, ngài đi tất vào đi, coi chừng nhiễm lạnh." Ta vội vàng đuổi theo.
Đại nhân thật lợi hại, ngài ấy đã dọn dẹp một hang động ngoài thành.
Ta đến xem, bên trong treo vải dầu, che chắn gió, đốt lửa lên, không hề lạnh chút nào.
Đại nhân còn nghĩ ra một cách, ngài ấy cho xây một từ đường ở cổng thành, bất kể ai quyên góp tiền bạc, đều có thể khắc tên lên từ đường, hưởng hương khói đời đời thờ phụng.
Trong chốc lát, các gia đình giàu có trong thành tranh nhau quyên góp.
Việc này kinh động đến tri phủ đại nhân, tri phủ đại nhân lại tấu lên triều đình, Hoàng thượng đích thân viết thánh chỉ khen ngợi đại nhân.
Tuy ngoài mặt đại nhân không nói gì, nhưng ta biết, ngài ấy đã xem đi xem lại thánh chỉ rất nhiều lần.
Mã gia nói, đại nhân từ nhỏ đã có chí báo quốc, làm việc vì dân, thánh chỉ này đối với đại nhân mà nói, rất có ý nghĩa.
Ta không biết có ý nghĩa lớn đến đâu, nhưng chỉ cần đại nhân vui vẻ, ta liền vui vẻ.
"Đại nhân," ta đứng bên bàn, mài mực cho đại nhân, "Chữ của ngài thật đẹp, nếu ta là nam tử, ta nhất định cũng phải đọc sách biết chữ như ngài."
Nếu ta là nam tử thì tốt rồi, vậy thì cha ta hẳn sẽ không đem cầm cố Mẹ, ta cũng sẽ không bị đánh, muội muội nhất định cũng sẽ không chết.
Mẹ nói, làm nữ tử thật khó khăn.
"Hoan Nhan." Đại nhân dừng bút, nhìn ta, "Nữ tử cũng có thể biết chữ."
Ta kinh ngạc nhìn ngài ấy.
Nữ tử cũng có thể biết chữ sao?
Cha và Mẹ đều nói không thể.
Nhưng đại nhân nói có thể, nhất định là có thể.
"Ngươi muốn biết chữ sao?" Đại nhân hỏi ta.
"Muốn." Ta gật đầu, "Phải... phải học như thế nào ạ?"
Đại nhân bảo ta ngồi xuống, tiện tay rút một quyển sách đưa cho ta, "Ta dạy ngươi là được, nếu ta không rảnh, thì để Mã gia dạy ngươi."
"Cảm ơn đại nhân!" Ta quỳ xuống trước mặt đại nhân, dập đầu, "Ta nhất định sẽ học hành chăm chỉ, không phụ lòng tốt của đại nhân."
Đại nhân bật cười.
"Bắt đầu từ tối nay đi, trước tiên ta dạy ngươi nhận biết tên của mình."