Hoan Nhan - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:51:40
Lượt xem: 1,075
Đại nhân viết tên ta lên giấy, Hoan Nhan.
Cha ta họ Tống, nhưng cái tên này không liên quan gì đến ông ấy, cho nên ta gọi là Hoan Nhan.
Ta ngồi đối diện đại nhân, chăm chú tô lại hai chữ này trên giấy, đại nhân gõ vào cổ tay ta, "Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút, nhưng tư thế không được sai."
"Ồ," ta lại ngồi ngay ngắn, cười với đại nhân, "Ta không mệt, một chút cũng không mệt."
Đại nhân vốn nghiêm nghị, thấy ta cười ngốc nghếch, ngài ấy cũng cười theo.
Đại nhân cười lên càng đẹp hơn, hơn nữa ngài ấy còn rất trẻ, ta nghe Mã gia nói, năm nay ngài ấy mới mười chín tuổi, là Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chu.
Nhưng ta thường quên tuổi của ngài ấy, bởi vì ngài ấy lúc nào cũng nghiêm mặt, giống như một lão phu tử.
Từ ngày đó trở đi, mỗi đêm đại nhân đều dạy ta hai mươi chữ, ta ngồi đối diện ngài ấy, ngài ấy ngủ lúc nào, ta liền ngủ lúc đó.
Có lúc, ta còn nấu khuya cho đại nhân, rồi dỗ dành ngài ấy ăn.
"Bát này to, kỳ thực chỉ có ba miếng."
"Ngài cứ ăn ba miếng đi, ăn không nổi ta ăn!"
"Mì đã làm rồi, lãng phí lắm, biết bao nhiêu người còn không có ăn no."
Đại nhân xoa mi tâm, bất đắc dĩ, "Hoan Nhan, về sau không được học theo Á An nói năng ba hoa."
"Vâng! Chỉ cần đại nhân ăn cơm cho đàng hoàng, ta đảm bảo không ba hoa."
Đại nhân ăn rất chậm, nho nhã lại đẹp mắt, ta chống cằm nhìn ngài ấy, nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ.
Trong hí văn, huyện lệnh đều là bụng phệ, là vai hề, chỉ có đại nhân nhà ta là đẹp nhất.
Thu dọn bát đũa xong, ta lại tiếp tục xem sách, Mã gia mỉm cười đi vào, thấy ta đang xem sách liền trêu chọc,
"Hoan Nhan đã có thể xem sách rồi sao? Nhận biết được bao nhiêu chữ rồi?"
Ta vui vẻ nói, "Ta biết viết năm trăm chữ rồi, không đúng, năm trăm lẻ hai chữ."
"Tiểu Hoan Nhan thật lợi hại!" Mã gia cười nói.
Đại nhân nói với Mã gia, "Ban đầu còn tưởng nàng ấy sẽ bỏ cuộc giữa chừng, không ngờ cũng có chút kiên trì."
Mã gia gật đầu, "Tiểu nha đầu này không ngốc, chỉ là hơi cố chấp."
Đại nhân cười nói, "Tốt lắm, con người không cần quá phức tạp."
Ban đầu ta không thấy mình tốt, nhưng đại nhân đã khen ta, vậy thì ta chính là thật sự tốt.
Gần đến Tết, đại nhân đi phủ thành chúc tết Lưu tri phủ.
Ta cũng đi theo hầu hạ đại nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoan-nhan-wmue/chuong-4.html.]
Đây là lần đầu tiên ta đến phủ thành. Phủ thành thật lớn, nhà của tri phủ đại nhân cũng rất lớn, hơn nữa còn rất xa hoa.
So ra, đại nhân nhà ta quá nghèo, không ai biết, ngay cả áo lót của đại nhân cũng mặc rách rồi, tối qua ta vừa mới vá lại cho ngài ấy.
Hôm nay, trong Lưu gia có rất nhiều người, ta đi theo hầu hạ đại nhân, khi đại nhân đi nói chuyện, ta liền đứng ở trong sân chờ.
Ta nghe thấy có một ma ma đang nói về đại nhân nhà ta, ta lặng lẽ lại gần nghe.
Ma ma đó nói, "Tiêu đại nhân và tiểu thư nhà chúng ta đứng cạnh nhau, thật đúng là trời sinh một cặp, bây giờ định hôn sự, cuối năm nay là có thể thành thân rồi."
"Cái gì cũng tốt, chỉ là xuất thân không được tốt lắm. Nghe nói lúc ngài ấy mới sinh ra, cha ngài ấy say rượu đánh c.h.ế.t người, bị Hầu phủ khai trừ khỏi gia tộc. Hai mẹ con ngài ấy không biết đã sống sót như thế nào."
Đây là lần đầu tiên ta nghe nói về thân thế của đại nhân.
"Đúng là không chịu thua kém nhỉ, tự mình thi đậu Trạng nguyên, lập tức có lão gia nhà ta làm chỗ dựa, tương lai nhất định tiền đồ vô lượng."
Đại nhân thật đáng thương.
Ta buồn đến muốn khóc, cúi đầu dựa vào tường đứng, bỗng nhiên có một nha hoàn trạc tuổi ta đứng trước mặt ta,
"Ngươi chính là nha hoàn thân cận của Tiêu đại nhân? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười một." Ta đáp.
"Đem gói đồ này giao cho đại nhân nhà ngươi, cầm cho chắc, nếu đồ đạc thiếu mất, lột da ngươi!" Nha hoàn nói.
Ta nhìn gói đồ nàng ta nhét qua, vội vàng nhét trở lại,
"Nếu cô nương muốn đưa cho đại nhân nhà ta, thì cứ đưa trực tiếp cho ngài ấy, đại nhân nhà ta nói, không cho phép ta nhận bất cứ thứ gì thay ngài ấy."
Đại nhân đã nói, ta là người của ngài ấy, ta nhận lễ, cũng giống như ngài ấy nhận lễ.
Chuyện này một lần cũng không được có, nếu phạm lỗi này, ngài ấy sẽ không giữ ta lại nữa.
Ta không muốn rời xa đại nhân.
"Con nha đầu đê tiện này, ngươi biết thứ này là ai đưa cho đại nhân nhà ngươi không?"
Ta lắc đầu, "Bất kể là ai đưa, ta cũng không thể nhận thay đại nhân."
Nàng ta dường như rất tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn ta một cái rồi ôm đồ bỏ đi, một lát sau lại cười hì hì quay lại.
"Hoan Nhan, vừa rồi là ta không đúng, tiểu thư nhà ta đã trách mắng ta, nói ngươi làm đúng."
"Ồ." Ta không quen tiểu thư nhà nàng ta, cho nên, nàng ta khen ta cũng vô dụng.
"Ngươi đi theo ta, tiểu thư nhà ta có lời muốn nói với ngươi, lần này không bảo ngươi đưa đồ cho đại nhân nhà ngươi nữa."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta vẫn không muốn đi, bởi vì ta đã nói với đại nhân, sẽ ở chỗ này chờ ngài ấy.
Nhưng không chịu nổi sức lực của nàng ta, ta bị nàng ta kéo vào trong sân, gặp Lưu tiểu thư.