Hoàng Đế Là Cây Hái Ra Tiền Của Ta - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-03 03:21:33
Lượt xem: 936
5.
Ta sa ngã rồi, ta đã bán linh hồn và thể xác của mình vì tiền.
Ta ăn mặc lộng lẫy, đợi ở con đường Lục Hành thường đi qua.
Lộ trình của Lục Hành rất dễ đoán, dù sao trong mười hai canh giờ một ngày, y có sáu canh giờ ở ngự thư phòng cãi nhau với Hoàng đế.
Ta chỉ cần canh giữ con đường từ ngự thư phòng đến cửa Huyền Vũ là được.
Liếc mắt thấy bóng lục y ở góc đường, ta vội vàng tạo dáng, bắt đầu diễn cảnh Lâm Đại Ngọc chôn hoa.
Lục Hành bước nhanh như bay, phất tay áo một cái, không có thái độ gì.
Ta: "..."
Y chắc chắn là không nhìn thấy ta!
Lần thứ hai, ta diễn cảnh té ngã trước mặt y, y sử dụng chiêu Lăng Ba Vi Bộ, né tránh ta.
Lần thứ ba...
Lần thứ tư...
Hoàng đế kéo ta đến nghị luận, đôi mắt to tròn hiện lên một dấu chấm hỏi.
"Lục Hành thật sự thích nàng sao? Nàng sẽ không phải là cố ý nói như vậy để lừa tiền của trẫm chứ?"
Ta tức giận: "Ta, Trì Uyển Uyển, chưa bao giờ kiếm tiền bẩn!"
Tổng quản thái giám tiến lên: "Bệ hạ, Nhiếp chính vương phái người đưa đến một con bò."
Hoàng đế: "Hắn không có việc gì tặng trẫm bò làm gì?"
Tổng quản thái giám ấp úng: "... Nhiếp chính vương nói rõ là tặng cho Qúy phi nương nương, nói uống nhiều sữa bò có thể bổ sung canxi."
Ta: "???"
Ta quay đầu nhìn Hoàng đế, khẳng định chắc chắn: "Ngài ấy lo lắng ta thiếu canxi, ngài ấy quả nhiên có tình cảm với ta!"
6.
Tình yêu của Lục Hành dành cho ta rất kín đáo và sâu sắc. Cho dù ta có sử dụng bao nhiêu chiêu trò, y đều kiềm chế và giữ lễ.
Ngược lại, số bò được nuôi trong cung Tê Hà của ta ngày càng nhiều, mỗi tiếng "Ụm bò" đều kể về tình yêu của Lục Hành dành cho ta.
Hoàng đế lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Đêm nay sau khi nghị luận xong, hắn lại lấy ra một vò rượu để chia sẻ với ta.
Trong cơn say, Hoàng đế đập bàn tức giận: “Cơ hội không đến với ta, ta sẽ tìm đến cơ hội!"
Hoàng đế vung tay hô to: "Cưỡng ép, cưỡng ép hắn!"
Rõ ràng, trong chuyện tự đội mũ xanh cho mình, Hoàng đế còn tích cực hơn ta.
Hai kẻ say rượu dìu nhau, lén lút chui qua lỗ chó ra khỏi cung, rồi lại trèo tường vào phủ Nhiếp chính vương.
Sau khi vào phủ, gió đêm thổi qua, ta khôi phục lại một chút tỉnh táo: "Lục Hành ở phòng nào?"
Hoàng đế mặt đỏ bừng, loạng choạng: "Chia nhau ra hành động!"
Ta đi bên trái, Hoàng đế đi bên phải.
Ta đi loanh quanh trong phủ, không biết đã đi đến khu vườn nào, giữa vườn có một cô nương mặc áo xanh ngồi trên xe lăn đang ngắm trăng.
Trong bóng cây sau lưng cô nương ấy có một người đang ẩn nấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoang-de-la-cay-hai-ra-tien-cua-ta/chuong-2.html.]
Theo gió, ta mơ hồ nghe thấy vài từ rời rạc.
"... Nhiếp chính vương ... ám sát ... Hoàng đế ..."
Bóng đen đó lại nói gì đó, cô nương áo xanh gật đầu, bóng đen bay đi bằng khinh công.
Cô nương áo xanh đẩy xe lăn, quay người lại.
Bất ngờ, ta và nàng ấy nhìn nhau.
Cô nương áo xanh nhướng mày, khuôn mặt giống ta sáu phần không có chút biểu cảm nào.
Ta nhìn xuống, nhìn vào chân nàng ấy.
Ta nghẹn ngào, lao đến: "Đều là lỗi của ta!"
Cô nương áo xanh: "..."
7.
Ta nhận ra người trước mặt.
Đúng vậy, nàng ấy chính là cô nương mà ta đã bắt gặp hẹn hò với Nhiếp chính vương vào đêm Tết Nguyên Tiêu!
Rõ ràng ... rõ ràng lần trước gặp nàng ấy chân còn lành lặn, sao mới mấy ngày không gặp, đã ngồi xe lăn rồi!
Ta lập tức tưởng tượng ra một màn kịch lớn.
Nàng ấy biết mình chỉ là một thế thân, tức giận không chịu nổi. Nhiếp chính vương mất trí đánh gãy chân nàng, diễn một màn giam cầm ngược đãi.
Mắt ta đỏ hoe: "Đều là lỗi của sắc đẹp của ta."
Cô nương áo xanh mở miệng, giọng nói không dịu dàng như những cô nương khác, mà mang theo vài phần lạnh lùng.
"Não có bệnh à?"
Ta không khỏi rơi nước mắt.
Thật là một cô nương kiên cường và tốt bụng!
Để ta không áy náy, nàng ấy thậm chí còn không tiếc lời mắng ta.
Ta bước lên nắm lấy tay nàng ấy, trịnh trọng hứa hẹn: "Tỷ muội yên tâm, Hoàng đế hiện đang ở trong phủ này, ta sẽ đưa tỷ đi tìm ngài ấy, để ngài ấy làm chủ cho tỷ!"
Cô nương áo xanh có vẻ mặt kỳ quái: "Ý ngươi là, Hoàng đế cũng đến đây?"
"Đúng vậy!"
"Nửa đêm nửa hôm thế này, hai người đến đây làm gì?"
Ta vung tay: "Đương nhiên là đến để thực thi công lý, vạch trần bộ mặt thật độc ác của một người nào đó!"
Nói xong, ta bước lên đẩy xe lăn.
Qua cửa hoa rũ rồi lại rẽ một cái, phía trước lại có một bậc thang, xe lăn không cách nào đẩy qua được.
Cô nương áo xanh bực bội "chậc" một tiếng, đứng dậy bước qua bậc thang, bê xe lăn qua, rồi lại ngồi xuống.
"Còn ngây ra đó làm gì, tiếp tục đẩy đi."
Ta: "... Chân tỷ không sao à?"
Nàng ấy: "Ta đã bao giờ nói chân ta có vấn đề sao?"
Ta: "Vậy tỷ ngồi xe lăn làm gì?"
Cô nương áo xanh thản nhiên nhìn ta bằng ánh mắt như chưa từng thấy người đời: "Chân không sao thì không được ngồi xe lăn à? Ta lười đi bộ không được à?"