Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng Đế Là Cây Hái Ra Tiền Của Ta - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-03 03:21:35
Lượt xem: 992

Ta l.i.ế.m liếm môi khô, rượu làm tê liệt đầu óc, nhất thời không nhận ra điều gì là lạ.

Nhưng bên tai đột nhiên vang lên tiếng xào xạc.

Ta quay đầu lại nhìn.

Bóng cây lay động, ánh trăng lốm đốm, Nhiếp chính vương đang áp Hoàng đế vào tường.

Ta nheo mắt, phải mất một lúc lâu mới xác định được, Nhiếp chính vương đang dùng miệng đánh nhau với Hoàng đế.

Ta hơi mơ hồ: "... Như vậy có ổn không?"

Cô nương áo xanh cười khẩy: "Có gì không ổn? Nếu ngươi cảm thấy không ổn, hay là chúng ta cũng hôn nhau một cái?"

8.

Hoàng đế đến tìm ta, ấp úng.

"Ái phi, nàng thấy thế nào?"

Ta thấy thế nào?

Ta không dám nhìn!

Ta đau khổ, ta phát điên, ta méo mó.

Ban đầu ta tưởng Nhiếp chính vương thèm muốn sủng phi là ta này thì đã rất to gan rồi.

Ai ngờ, y không chỉ to gan, y quả thực là gan to bằng trời.

Người y thèm muốn là Hoàng đế!

Tối qua sự việc phát triển đến cuối cùng, ta và Hoàng đế đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, là Nhiếp chính vương đích thân đưa chúng ta về hoàng cung.

Ta vốn còn đang nghĩ, sao y lại dám ngang nhiên như vậy, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, còn dám thả hổ về rừng.

Cho đến khi ta tỉnh dậy trong cung Tê Hà, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cô nương áo xanh ngồi bên giường ta.

Nàng ấy ít nói, trực tiếp nhét cho ta một viên thuốc độc, lạnh lùng nói: "Chuyện tối qua, ngươi biết nên giải thích thế nào rồi chứ?"

Sau đó, nàng ấy liền ở lại cung của ta với thân phận "cao thủ nuôi bò", lúc này đang ngồi ở cửa cung, trên tay vung vẩy một chiếc roi, trước mặt mười mấy con bò chậm rãi thay đổi đội hình.

Lúc thì xếp thành chữ "S", lúc thì xếp thành chữ "B".

Hoàng đế dưới phông nền "SB" này, ngập ngừng nhìn ta. Giống như một con cừu non lạc đường, đang chờ ta chỉ đường.

Ta: "Bệ hạ, người biết hôn gián tiếp là gì không?"

Hoàng đế: "???"

"Nhiếp chính vương hôn người, nhưng người ngài ấy muốn thật ra là ta!"

Hoàng đế ngẩn ra.

Một lúc lâu sau, hắn vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Hù c.h.ế.t trẫm rồi, trẫm còn tưởng Lục Hành thích trẫm chứ."

Không phải, người yên tâm dễ dàng như vậy sao!

Hoàng đế đứng dậy, không còn dáng vẻ ủ rũ như lúc đến, hùng hồn bước ra ngoài: "Hôm nay Lục Hành đến ngự thư phòng, trẫm còn sợ đến mức không dám gặp hắn. Bây giờ trẫm sẽ đi gặp hắn đây!"

Ta rưng rưng nước mắt.

Bệ hạ, người đừng bỏ ta mà!

Một chiếc roi lặng lẽ quấn lấy mắt cá chân ta.

Ta ngậm nước mắt tiễn biệt: "... Bệ hạ, thuận buồm xuôi gió."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoang-de-la-cay-hai-ra-tien-cua-ta/chuong-3.html.]

9.

Cô nương áo xanh cưỡi một con bò, kiêu ngạo cúi đầu nhìn ta.

Ta: "Như vậy hình như không ổn lắm..."

Nàng ấy khịt mũi coi thường: "Sao, trong cung không cho phép cưỡi bò à?"

Ta: "Cũng không phải, chỉ là con bò này trông chưa trưởng thành, tỷ làm vậy có phải là ngược đãi bò con không?"

Nàng ấy: "..."

Ta khuyên nhủ: "Tiểu Thanh à, tỷ vốn là người tốt sao lại làm giặc, tỷ đi theo Nhiếp chính vương là không có tiền đồ..."

Sắc mặt nàng ấy méo mó trong giây lát: "Lão nương tên là Tề Chiêu!"

Tề Chiêu? Nghe quen quen.

Nhất thời ta không nhớ ra đã nghe thấy ở đâu.

Lúc này, từ xa mơ hồ truyền đến tiếng động khác thường, tiếng vũ khí leng keng, xen lẫn vài tiếng "Hộ giá".

Chi tiết bị ta lãng quên đêm qua ùa về.

Ta nhìn Tề Chiêu.

Tề Chiêu cưỡi bò, sắc mặt có chút thận trọng.

Ta rút cây trâm cài đầu, dùng sức đ.â.m vào... m.ô.n.g bò.

Con bò hoảng sợ, giơ móng guốc bắt đầu chạy loạn.

Ta nhân cơ hội chạy về phía ngự thư phòng.

Mẹ ơi! Nhiếp chính vương và Tề Chiêu này, quả nhiên không phải người tốt!

10.

Lúc ta đến nơi, ngự thư phòng đang hỗn loạn.

Người áo đen và thị vệ đánh nhau loạn xạ, Hoàng đế được hai thị vệ bảo vệ ở góc tường.

Ta nhìn quanh, không thấy bóng dáng Lục Hành đâu.

Viện binh chưa đến, thế trận giằng co, có một người áo đen đột phá vòng vây của thị vệ, giơ d.a.o găm đ.â.m về phía Hoàng đế.

Ta cắn răng, cầm lấy cây cung dài treo bên cạnh.

Một mũi tên rời dây cung, b.ắ.n trúng n.g.ự.c người áo đen.

Đúng lúc này, Tề Chiêu đến chậm hơn ta vài bước, sắc mặt âm trầm, chạy thẳng về phía Hoàng đế.

Ta b.ắ.n ra mũi tên cuối cùng, Tề Chiêu nhanh nhẹn né tránh.

Ta nhân cơ hội rút cây trâm cuối cùng trên đầu, dùng sức ném về phía Tề Chiêu.

Lần này trúng đích, Tề Chiêu không thể tin được quay đầu nhìn ta.

Ta chính trực, coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng.

"Thần thiếp muốn tố cáo Nhiếp chính vương mua chuộc thích khách, tội đáng muôn chết!"

"Cung nữ nuôi bò này cũng là người của Nhiếp chính vương, nàng ta còn cho ta uống thuốc độc!"

"Phi, ta ghét nhất loại người giả vờ như các ngươi, có thuốc độc thì giỏi lắm à!"

"Bệ hạ, người phải nhớ, ta c.h.ế.t vì người! Sau khi ta c.h.ế.t phải chôn cất long trọng, mỗi dịp lễ tết đều đốt nhiều tiền giấy cho ta, lại đốt thêm mấy người giấy hầu hạ ta, nhớ là phải chọn loại xinh đẹp đấy."

Loading...