Hoàng Đế Là Cây Hái Ra Tiền Của Ta - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-03 03:21:40
Lượt xem: 901
Xe ngựa đi qua phố Trường An, Tề Chiêu vén rèm xe, nhìn khung cảnh phồn hoa bên ngoài.
"Hoàng đế có thể ngồi vững trên ngai vàng, dựa vào điều gì? Một là dòng m.á.u hoàng tộc trên người ngài ấy, hai là quyền thế của Nhiếp chính vương Lục Hành."
"Bất kể bên ngoài đồn đại thế nào về mối quan hệ giữa Hoàng đế và Nhiếp chính vương, ít nhất cho đến nay, hai người vẫn chưa chính thức trở mặt."
"Kẻ đứng sau e ngại quyền thế của Lục Hành, vẫn luôn ẩn nhẫn không ra tay."
"Nhưng nếu Hoàng đế và Nhiếp chính vương hoàn toàn trở mặt thì sao? Kẻ đứng sau sẽ làm gì?"
"Nếu ta là kẻ đứng sau, ta sẽ thêm dầu vào lửa, nhân cơ hội này lôi kéo Nhiếp chính vương về phe mình. Sau đó, thừa cơ trừ khử Hoàng đế."
"Hoàng cung đã bị ám sát một lần, phòng thủ trong cung chỉ có thể càng thêm nghiêm ngặt, hiển nhiên không thích hợp để ra tay lần nữa."
"Vậy thì, nếu vào lúc này, Hoàng đế vì nhớ nhung sủng phi, đến chùa Bạch Lộc. Kẻ đứng sau sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?"
"Mồi nhử đã được thả, ta không tin bọn chúng có thể nhịn được."
Tề Chiêu buông rèm xe, quay đầu nhìn ta, trong mắt như chứa đựng vô vàn ánh sáng.
Ta ngây ngốc nhìn nàng ấy.
Nàng ấy thu lại ánh sáng trong mắt, "Sao, không hiểu à?"
Ta cảm thán: "Tỷ vừa biết võ công, lại biết mưu kế, quả thực là văn võ song toàn, thật đáng tiếc..."
Tề Chiêu chế giễu: "Đáng tiếc là nữ nhi à?"
Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Cho dù tỷ là nữ nhi, tỷ cũng nhất định sẽ trở thành một nhân vật lợi hại!"
Ánh sáng bị nàng ấy thu lại trong mắt lại bùng cháy.
Tề Chiêu nhếch mép, rồi lại kìm nén xuống, thản nhiên nói: "Vậy thì đáng tiếc điều gì?"
Ta đau lòng: "Đáng tiếc không thích ta."
Tề Chiêu nhướng mày: "Sao ngươi biết chắc ta không thích ngươi?"
Ta sờ sờ cằm: "Trực giác của nữ nhân?"
Tề Chiêu gật đầu: "Vậy thì ngươi cũng chẳng ra dáng nữ nhân lắm."
Ta: "..."
Nàng ấy lại đang mắng ta một cách trá hình phải không?
15.
Thấy chưa, Tề Chiêu quả nhiên không thích ta!
Lần đầu tiên gặp mặt đã nói ta não có bệnh.
Sau đó lại lừa ta uống thuốc độc.
Mỗi lần nói chuyện đều mỉa mai châm chọc.
Sao nàng ấy có thể thích ta được chứ!
"Lần đầu tiên gặp mặt?" Tề Chiêu liếc ta, "Ai nói đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?"
Ta ngơ ngác: "Hả? Đó là đêm Tết Nguyên Tiêu?"
Rõ ràng đêm đó chỉ có ta nhìn thấy Nhiếp chính vương và nàng ấy, bọn họ không nhìn thấy ta mà.
Tề Chiêu lại mỉa mai: "Hừ."
16.
Sau khi ở chùa Bạch Lộc một tháng, cuối cùng trong cung cũng truyền đến tin tức.
Hoàng đế "si tình" ngày đêm nhớ nhung sủng phi, quyết định đến chùa Bạch Lộc thắp hương cầu phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoang-de-la-cay-hai-ra-tien-cua-ta/chuong-5.html.]
Ta hóa trang tiều tụy, gặp Hoàng đế ở cửa, diễn một màn gặp lại sau bao ngày xa cách.
Ta rưng rưng nước mắt: "Bệ hạ!"
Hoàng đế xúc động: "Ái phi!"
Ta chạy, hắn đuổi, chúng ta đều khó lòng thoát khỏi cuộc rượt đuổi tình yêu này.
Cuối cùng Hoàng đế đuổi kịp ta ở phía sau núi.
Hoàng đế đưa tay ra: "Ái phi, theo trẫm về cung đi!"
Ta lau nước mắt: "Bệ hạ, mặc dù thần thiếp và Nhiếp chính vương không có quan hệ gì, nhưng dư luận đáng sợ. Nếu thần thiếp cứ như vậy mà về cung, chẳng phải là làm hoen ố danh tiếng của Bệ hạ sao?"
"Trẫm không quan tâm!"
"Nhưng thần thiếp quan tâm!"
Ta đau khổ "Thần thiếp muốn ở bên Bệ hạ một cách trong sạch!"
Hoàng đế: "Nếu đã như vậy, vì tình yêu của trẫm và nàng, trẫm sẽ về hạ lệnh xử tử Lục Hành!"
Khoảnh khắc này, Hoàng đế và ta đã lĩnh ngộ được chân lý của nhân vật "bạo quân x yêu phi".
Hoàng đế kéo ta về phòng "âu yếm".
Ta nhỏ giọng hỏi: "Như vậy có tác dụng thật không?"
Hoàng đế cũng không chắc chắn lắm: "Hình như có tác dụng?"
Chốc lát, Tề Chiêu đẩy cửa bước vào: "Yên tâm, mọi chuyện đã thành công một nửa."
Vừa rồi khi ta và Hoàng đế đang diễn cảnh tình cảm ở phía sau núi, có người dẫn theo Nhiếp chính vương đứng xem trộm bên cạnh.
Người đó: "Bây giờ Vương gia đã nhận ra chưa? Hoàng đế hiện nay là một hôn quân ham mê sắc dục, vì một phi tần mà muốn g.i.ế.c Vương gia, một công thần. Chi bằng giúp chủ tử của ta thành sự!"
Nhiếp chính vương trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, mới gật đầu.
"Bản vương muốn gặp chủ tử của ngươi."
Người đó cười: "Vương gia đừng vội, đêm nay sau khi việc thành, chủ tử của ta sẽ tự mình ra mặt gặp ngài."
17.
Ta: "Đêm nay? Bọn chúng muốn hành động vào đêm nay?"
Tề Chiêu gật đầu.
Nhìn ta và Hoàng đế ngồi cạnh nhau trên giường, nàng ấy đột nhiên lại nói: "Trì Uyển Uyển, ta khát nước."
Ta: "Hả? Ấm trà ở ngay bên cạnh tỷ mà."
Nàng ấy: "Ta nói, ta khát nước!"
Thật là khó hầu hạ.
Ta thầm oán trách trong lòng, nhưng vẫn đứng dậy rót cho nàng ấy một cốc nước.
18.
Đêm khuya gió lớn, mấy đội nhân mã lặng lẽ bao vây chùa Bạch Lộc.
Ta và Hoàng đế đang âu yếm, thích khách đột nhiên xuất hiện.
Trong lúc giằng co, Nhiếp chính vương dẫn theo một đội nhân mã khác xuất hiện.
Mắt Hoàng đế sáng lên: "Ái khanh, mau đến hộ giá!"
Nhiếp chính vương nở một nụ cười khó hiểu, sau đó quay ngược dao, đ.â.m vào bụng Hoàng đế.
Hoàng đế phun m.á.u tươi, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Nhiếp chính vương lạnh lùng ôm lấy ta, hoàn hảo diễn vai một tên phản diện cướp đoạt tình yêu.
Ta - người nên phối hợp diễn xuất với y, không thể làm ngơ, lập tức diễn một sủng phi yếu đuối: "Ưm ưm ưm."