Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng Đế Là Cây Hái Ra Tiền Của Ta - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-03 03:21:43
Lượt xem: 888

Mọi chuyện đều diễn ra rất suôn sẻ.

Một bóng dáng màu vàng xuất hiện ở cửa, người đó cất giọng nói: "Nhiếp chính vương quả nhiên là người làm nên đại sự."

Nhiếp chính vương phun ra hai chữ: "Hoàng thúc?"

Người đến chính là Nhị hoàng đệ của tiên đế, Ninh vương đương thời.

Nhiếp chính vương thản nhiên nói: "Bản vương không ngờ, hoàng thúc lại có ý định tạo phản."

Ta: "Ưm ưm ưm."

"Tạo phản?" Ninh vương cười, "Nhiếp chính vương đừng có ngậm m.á.u phun người. Bản vương chỉ là tình cờ đi ngang qua chùa Bạch Lộc, bắt gặp ngươi đang hãm hại Hoàng đế."

Ông ta dừng một chút, vỗ tay nói: "Nói cho đúng, bản vương là đến để hộ giá."

19.

Nhiếp chính vương: "Hoàng thúc đây là muốn qua cầu rút ván à?"

Ta: "Ưm ưm ưm."

Ninh vương cười: "Lục Thịnh đứa nhỏ này cần một Nhiếp chính vương, bản vương thì không cần một Nhiếp chính vương."

Ta: "Ưm ưm ưm."

Ninh vương bắt đầu tức giận: "Mẹ kiếp, ngươi có thể im miệng được không!"

Ta: "Ưm ưm ưm, ta là sủng phi của Bệ hạ, sao ông có thể vô lễ với ta như vậy!"

Ninh vương chế nhạo: "Bệ hạ? Hắn đã c.h.ế.t thảm dưới tay Nhiếp chính vương, ngươi là sủng phi cái quái gì nữa?"

Hoàng đế phun ra túi m.á.u trong miệng, chậm rãi đứng dậy: "Ồ? Ai nói trẫm c.h.ế.t rồi?"

Ninh vương sững sờ.

Ta lén lút giơ ngón tay cái với Hoàng đế.

Lần giả vờ này, ta cho hắn điểm tuyệt đối!

Ninh vương vẻ mặt dữ tợn: "Hai người các ngươi... hợp tác lừa gạt bản vương?"

Hoàng đế: "Hoàng thúc muốn hợp tác với Lục Hành thì được, trẫm hợp tác với Lục Hành thì không được à? Nói về tình cảm, trẫm và Lục Hành mới sâu đậm hơn chứ? Huynh ấy giúp trẫm mới là lẽ đương nhiên."

Ninh vương giãy dụa trong tuyệt vọng: "Nhưng hắn thèm muốn phi tần của ngươi!"

Hoàng đế vẻ mặt thờ ơ: "Vậy thì sao, Lục Hành không phải đến để phá hoại trẫm và ái phi, mà là đến để gia nhập. Hoàng thúc à, tầm nhìn của ông đừng quá nhỏ hẹp, phải rộng lớn hơn một chút."

Ta: "..."

Oa, người thật đểu, nếu ta là Ninh vương ta sẽ tức c.h.ế.t mất.

Ninh vương quả nhiên sắp tức c.h.ế.t rồi, bắt đầu gọi người: "Nếu đã như vậy, hai người các ngươi cùng c.h.ế.t đi!"

Nhiếp chính vương thong thả nói: "Hoàng thúc, sao ông lại không nhìn rõ tình thế chứ?"

Lại có một nhóm người bao vây lại, là người của Nhiếp chính vương mang đến.

Hoàng đế thở dài: "Lục Hành à, hoàng thúc tuổi đã cao, đầu óc cũng lú lẫn rồi, ngươi phải khoan dung với ông ấy một chút."

Tình thế lập tức đảo ngược, hộ vệ bên cạnh Ninh vương bắt đầu yểm hộ ông ta rút lui. Nhiếp chính vương dẫn người đuổi theo.

Đúng lúc này, mặt đất rung chuyển.

"Không xong, Ninh vương đã đặt thuốc nổ ở gần đây!"

20.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoang-de-la-cay-hai-ra-tien-cua-ta/chuong-6.html.]

Trong nháy mắt, hiện trường hỗn loạn, bên tai là tiếng nổ ồn ào, xà nhà khổng lồ rơi xuống.

Có người xông đến, đè ta xuống đất.

Sau khi khói bụi mù mịt tan đi, ta mới phát hiện gian phòng đã sụp đổ, may mà xà nhà rơi xuống tạo thành một khoảng trống nhỏ với mặt đất.

Ta và Tề Chiêu bị mắc kẹt trong khoảng trống này, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào không dứt bên tai.

Tề Chiêu đè lên người ta, nghiến răng nói: "Ngươi ngốc rồi sao! Còn định đứng im chờ c.h.ế.t à!"

Ta chợt hiểu ra mình đã thoát c.h.ế.t trong gang tấc: "Tề, Tề Chiêu?"

Tề Chiêu hừ lạnh: "Còn nhận ra ta, xem ra vẫn chưa ngốc lắm."

Sức nóng từ vụ nổ thuốc s.ú.n.g khiến người ta khó chịu, ta cố gắng quay đầu nhìn Tề Chiêu, lại phát hiện một mảng da lớn trên má trái của nàng ấy đã bong ra.

Ta khóc nức nở: "Hu hu hu, Tề Chiêu tỷ bị hủy dung rồi!"

21.

Tề Chiêu sờ sờ mặt, thản nhiên phủi tay.

"Ồ, mặt nạ da người bị cháy hỏng rồi."

Ta không nhịn được nấc lên một tiếng: "Mặt nạ da người? Vậy ra tỷ không giống ta à?"

"Nói nhảm."

Ta im lặng một lúc, rồi lại hỏi: "Vậy tỷ trông như thế nào?"

"Hừ, ngươi đoán xem?"

Ta cẩn thận thăm dò: "Tỷ sẽ không phải là rất xấu xí chứ?"

Một lúc lâu sau, vẫn không nghe thấy câu trả lời của Tề Chiêu.

Ta thoáng chốc hụt hẫng: "Xong rồi, tỷ sẽ không phải là thật sự rất xấu xí chứ?"

Tề Chiêu nghiến răng nghiến lợi: "Trì Uyển Uyển, ngươi quả nhiên đã quên ta rồi! Ta là Tề Chiêu, Tề Chiêu!"

Tề Chiêu...

À!

Tề Chiêu!

22.

Cha ta là một người giàu xụ.

Từ nhỏ ta đã ốm yếu, sau đó cha ta mua một căn nhà lớn ở Giang Nam.

Cha ta nói căn nhà bên cạnh là nhà của Đại tướng quân.

Cha ta còn nói, tướng quân á, nghe là biết thân thể rất cường tráng. Sống gần bọn họ, biết đâu thân thể ta cũng có thể cường tráng hơn một chút.

Ta không biết thân thể tướng quân có cường tráng hay không, nhưng ta biết con của ông ấy thật sự rất nhiều, không giống như cha ta, chỉ có mình ta là con gái.

Trong đó có một cô bé trạc tuổi ta, ta thường xuyên bắt gặp nàng ấy trèo tường.

Ta gọi nàng ấy cùng ăn bánh ngọt ngon lành với ta, nhưng nàng ấy không để ý đến ta.

Nhiều lần như vậy, cuối cùng nàng ấy cũng chịu ăn bánh với ta, không chỉ ăn mà còn gói mang về, nói là mang về cho A Hoàng ăn.

Ta: "A Hoàng là chó con tỷ nuôi à?"

Tề Chiêu: "A Hoàng là đệ đệ ta."

Ta: "... Ồ, xin lỗi."

Loading...