Hoàng Hậu Trở Về - 12
Cập nhật lúc: 2024-06-04 12:55:35
Lượt xem: 170
Đêm đó, hắn nhìn vào mắt ta, trịnh trọng nói: "A Vu, ta sẽ dùng cả đời để đối xử tốt với nàng, ta yêu nàng, như yêu chính sinh mệnh của ta. Dù tất cả mọi người rời bỏ nàng, ta cũng sẽ không, ta sẽ là chỗ dựa cả đời của nàng, tin ta, được không?"
Khi đó, ta tin rồi, ta tưởng rằng tình cảm của lang quân, với ta không khác gì nhau. Lại quên mất, tình cảm của hắndành cho ta, căn bản là do chính ta trộm cướp mà đến.
Hai năm sau, Tiên đế bệnh nặng băng hà, Sở Hạp lên ngôi, ba tháng sau, Thái hậu vì thương nhớ thành bệnh, cũng qua đời. Và điều ta sợ hãi nhất, cũng vào một ngày nào đó bất ngờ ập đến.
Đó là một buổi trưa tuyết rơi dày đặc, Sở Hạp dẫn Tống Khanh bước vào tẩm điện, tay họ nắm chặt lấy nhau, ta nhìn thấy mà không khỏi sững sờ tại chỗ. Họ làm sao có thể. Cho đến khi nhìn thấy nụ cười đắc ý không thể che giấu trên khóe miệng Tống Khanh, ta mới giật mình nhận ra, ta đã bị nàng ta tính kế. Sở Hạp ném lọ thuốc trước mặt ta, trong mắt tràn đầy hận ý nồng đậm và sự tức giận không nói nên lời.
"Tống Vu, ta thật sự không ngờ lòng dạ ngươi lại độc ác như vậy, ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ thế này, ta thật sự rất hối hận, biết trước như vậy, ta đã không nên quen biết ngươi! Nếu không phải Khanh Khanh tìm được thuốc giải, ta còn bị ngươi lừa dối cả đời, sao ngươi lại trở nên như vậy, thật khiến ta cảm thấy xa lạ! Tống Vu, ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi! Chỉ cần nghĩ đến việc ta và ngươi đã sống cùng nhau lâu như vậy, ta liền cảm thấy ghê tởm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoang-hau-tro-ve/12.html.]
Ta vừa định mở miệng giải thích, họ đã nắm tay nhau rời đi. Ta vội vàng muốn đuổi theo, nhưng trời tuyết đường trơn, ta chưa chạy được mấy bước đã ngã xuống đất tuyết, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ biến mất trước mắt. Tuyết trắng nhanh chóng bao phủ toàn thân ta, nước tuyết lạnh lẽo chảy dọc theo cổ vào áo, nhưng ta lại không cảm thấy lạnh.
Không gì có thể khiến người ta lạnh lẽo và tuyệt vọng hơn cái c.h.ế.t của trái tim. Là ta quá ngu ngốc nên mới không nhìn ra ý đồ của Tống Khanh. Nàng ta tự biết là một thứ nữ, không thể nào khiến Tiên đế thay đổi ý định, mới cố ý đến cầu xin ta, đúng là bộ dạng hy sinh bản thân vì người khác. Thực tế, nàng ta chỉ đang đợi thời cơ, nàng ta đợi Sở Hạp đăng cơ, một khi chàng là hoàng đế, sẽ không ai có thể thay đổi quyết định của chàng nữa.
Mặc dù nàng ta đã cho ta tình hương, nhưng lại lén giấu thuốc giải, chỉ đợi thời cơ đến, giải tình độc cho Sở Hạp, nàng ta sẽ lại trở về vòng tay chàng. Một mũi tên trúng hai đích, không thể không gọi là độc ác.
Ta không hiểu, rõ ràng ta và nàng ta tình tỷ muội sâu đậm, tại sao lại hại ta, làm ta đau khổ như vậy. Ta càng không hiểu, ta cứ nghĩ ta và Sở Hạp đã chung sống hai năm, sớm có tình cảm vợ chồng, hắn sẽ không ghét bỏ ta như vậy. Rõ ràng hắn đã hứa sẽ không buông tay ta, sẽ đối tốt với ta cả đời. Nhưng sự thật là, ta đã đánh giá quá cao tình cảm của hắn dành cho ta, trong lòng hắn, ta căn bản chẳng có chút trọng lượng nào.
Chẳng mấy chốc, chàng sắc phong Tống Khanh làm Quý phi, ta - Hoàng hậu này chỉ như một vật trang trí.
Nếu không phải văn võ bá quan hết sức can ngăn, hắn thậm chí đã phế ta từ lâu, để Tống Khanh thay thế.