Hoàng Hậu Trở Về - 13
Cập nhật lúc: 2024-06-04 12:55:58
Lượt xem: 225
Lập xuân, Sở Hạp cùng một đám võ quan đi săn ở bãi săn, Tống Khanh nói chưa từng thấy bao giờ, Sở Hạp liền cùng nàng ta cưỡi chung một ngựa. Ta tuy không biết võ nghệ, nhưng là con gái nhà võ tướng, cưỡi ngựa cũng coi như giỏi, mấy vị phu nhân của văn thần ồn ào đòi ta thể hiện một chút. Ta chỉ đành lên ngựa.
Ở phía xa, cũng không biết Tống Khanh nói gì, họ lại bỏ rơi tùy tùng bảo vệ, một mình đi vào rừng, trong lòng ta lo lắng không yên, bèn đi theo suốt. Ngựa càng chạy càng nhanh, khoảng cách với bãi săn cũng ngày càng xa, đột nhiên từ trong rừng xông ra mấy tên thích khách bịt mặt. Sở Hạp võ công không tồi, nhưng khó chống lại nhiều người, trong lúc nguy cấp, ta chỉ đành xông lên trước.
"Các ngươi đi mau, ta sẽ dẫn chúng đi!"
Hắn rõ ràng rất ngạc nhiên, không hề phát hiện ta ở phía sau, nhưng chỉ sững sờ một lát, liền không quay đầu lại mà phi ngựa đi. Ta tự nhận cưỡi ngựa giỏi, bỏ rơi thích khách không phải là việc khó, nhưng ta lại đi nhầm hướng, cho đến khi bị dồn vào chân vách núi. Sau này mỗi lần nhớ lại, ta đều tự hỏi mình, lúc đó có hối hận không.
Câu trả lời rất chắc chắn. Phải, ta rất hối hận, đây là quyết định sai lầm nhất trong đời ta. Bởi vì mục tiêu của những thích khách này, căn bản không phải Sở Hạp, mà là ta.
Họ là người của Tống Khanh. Nhưng khi ta nhận ra, đã quá muộn. Ta bị ném xuống vực, từ đó biệt vô âm tín suốt năm năm ròng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoang-hau-tro-ve/13.html.]
Tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó, đều biến thành cơn ác mộng ta vĩnh viễn không muốn nhớ lại. Mỗi lần đêm về mộng hồi, những hồi ức đau khổ khó nguôi vẫn chiếm cứ tâm trí, từng giây từng phút nhắc nhở ta.
Ta không chết, là được lão phụ dưới núi cứu sống. Bà ấy dốc hết tiền bạc chữa lành vết thương cho ta, đối đãi ta như nữ nhi ruột.
Lòng mang ơn sâu, ta nghĩ rằng sau khi hồi cung nhất định phải báo đáp tử tế. Nhưng ta không ngờ rằng, ta không còn cơ hội ra ngoài nữa.
Đợi đến khi vết thương của ta lành, bà ta liền bỏ thuốc mê vào cơm canh của ta, sau đó đặt ta lên giường của đứa con trai khờ dại của bà ta. Ta tỉnh lại, bi phẫn tột cùng, chỉ muốn c.h.ế.t đi cho xong, lại phát hiện tay chân bị trói bằng xích sắt, ngay cả c.h.ế.t cũng không được. Lão phụ nhân thay đổi hoàn toàn bộ mặt từ bi trước đó, ánh mắt tinh ranh toàn là tham lam.
"Ngươi thật sự cho rằng lão bà tử ta rất ngu ngốc, bằng lòng vì một người xa lạ mà tiêu hết tiền bạc sao? Ngươi thật quá ngu xuẩn, nếu không phải dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, mà con trai ngu ngốc của ta lại không cưới được vợ, ta mới lười cứu ngươi! Ta vừa nhìn ngươi đã biết ngươi xuất thân từ gia đình giàu có, thật là ông trời thương xót lão bà tử ta, đưa ngươi đến nhà ta. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là con dâu của ta, ngươi phải nối dõi tông đường cho lão Dương gia ta!"
Mỗi một ngày sau đó, đều là sự sỉ nhục không thể xóa nhòa trong cuộc đời ta. Khi đó, ta khóc đến mức nước mắt gần như cạn khô. Muốn gọi Sở Hợp, để hắn đến cứu ta, nhưng chỉ là sự mong mỏi xa vời. Bởi vì người ta yêu thương, căn bản đã sớm quên ta rồi, thậm chí còn mong ta biến mất mãi mãi. Về sau, sự mong mỏi này biến thành hận thù, hận thù khó nói thành lời.