Hối hận muộn màng - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:37:45
Lượt xem: 25
Họ không yêu tôi, nhưng lại sinh ra tôi.
Sau khi tôi ch ế t, bọn họ lại hối hận.
**1**
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, bố, mẹ và anh trai cuối cùng cũng đã đưa Chu Tiếu Tiếu đi nghỉ dưỡng trở về.
Kỳ nghỉ dưỡng này cả gia đình nhà bọn họ đã lên kế hoạch hơn nửa năm.
Địa điểm là do Chu Tiếu Tiếu chọn.
Lộ trình là do anh trai sắp xếp.
Bố tôi phụ trách trả tiền.
Còn mẹ tôi phụ trách chuẩn bị thức ăn và quần áo.
Chu Tiếu Tiếu lại giống như một cô công chúa nhỏ, được cả nhà họ Chu cưng chiều, chỉ cần phụ trách ăn uống vui chơi là được.
Cho đến khi nhìn thấy lớp bụi mỏng trên bàn, thì mẹ mới nhớ đến tôi.
"Chu Sam đâu? Không phải nó đã được thả ra từ ba hôm trước rồi sao? Chẳng lẽ ba ngày nay nó không về nhà sao?”
“Một đứa con gái, suốt ngày ở bên ngoài, còn ra thể thống gì nữa?” Mẹ tôi có chút tức giận liền lấy điện thoại ra gọi cho tôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, điện thoại của tôi đã tắt máy.
Anh trai cất hành lý thay Chu Tiếu Tiếu xong rồi đi xuống lầu.
“Chắc là lần trước nó gọi điện cho con để xin tha thứ, muốn con đưa nó ra khỏi phòng bi/ệt gi/am, nhưng bị con phớt lờ, nên tức giận.”
Phòng bi/ệt gi/am chính là một căn phòng nhỏ tối tăm chỉ rộng mười mét vuông. Những đứa trẻ không nghe lời đều nh/ốt vào bên trong, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Còn có những huấn luyện viên chuyên môn điều chỉnh hành vi của học viên, để đáp ứng yêu cầu của bố mẹ. Nhưng tôi không biết liệu rằng họ có biết chăng phòng bi/ệt gi/am không chỉ đơn thuần là nơi nh/ốt người khác để suy nghĩ về lỗi lầm hay không.
Để đáp ứng được sự mong đợi của bố mẹ, huấn luyện viên sẽ không cho ăn cơm, không cho uống nước, nếu không nghe lời sẽ bị đ/á/nh đ/ậ/p, thậm chí là bị tr/a t/ấ/n bằng đi/ệ/n...
"Nó có quyền gì mà tức giận chứ? Rõ ràng là nó đ/ánh g/ãy tay Tiếu Tiếu, còn sống ch*t không chịu thừa nhận! Nếu không, tôi cũng sẽ không đưa nó đến nơi đó để tiếp nhận cải tạo!”
"Sao tôi lại có thể sinh ra một đứa con gái như vậy chứ? Giá như nó ngoan ngoãn và hiểu chuyện bằng một nửa Thiên Thiên là được rồi!"
“Bỏ đi bỏ đi!” Ba tôi bước ra làm người hoà giải.
Ân cần vuốt lưng mẹ tôi rồi nói: "Vì loại người này mà tức giận không đáng! Đợi đến kỳ nghỉ đông rồi đem nó tống vào trong tiếp nhận cải tạo thêm một tháng nữa."
Mẹ tôi gật đầu. Ánh mắt tràn ngập sự thất vọng về tôi.
L/inh h/ồn tôi bay đến trước mặt mẹ tôi, nhớ lại ngày bà ấy đến trại trẻ m/ồ c/ôi đón tôi.
Tôi vì tranh giành những món đồ chơi mà “người có lòng hảo tâm” tặng cho tôi, mà đ/á/nh nhau với lũ trẻ trong trại trẻ m/ồ c/ôi.
Qua hàng rào, ánh mắt mẹ nhìn tôi giống như lúc này vậy.
Thất vọng, bất lực, thậm chí còn có hối hận.
Lúc đầu là hối hận vì đã đưa tôi về, bây giờ có lẽ là hối hận vì đã sinh ra tôi.
Sau này tôi mới biết, “người có lòng hảo tâm” đã tặng quà cho tôi trong hai năm liên tiếp chính là cha mẹ ruột của tôi.
Bọn họ sớm đã biết tôi ở đó, mỗi lần họ định đón tôi về, thì đứa con gái giả mà họ đã nâng niu nuôi lớn trong lòng sẽ bắt đầu khóc lóc không ngừng, vì vậy tôi bị họ vứt bỏ lại ở trại trẻ m/ồ c/ôi suốt hai năm.
**2**
Dì giúp việc được cho nghỉ đã quay lại dọn dẹp, nhà họ Chu trở lại trạng thái sạch sẽ sáng sủa.
Dưới ánh đèn, gia đình bọn họ ăn một bữa tối thịnh soạn, cùng nhau chia sẻ những giai thoại về chuyến đi vừa qua, không ai nhớ đến tôi.
Ăn xong, người nhà họ Chu đều quay về phòng nghỉ ngơi.
Li/nh h/ồn tôi cũng bay lơ lửng về phòng mình.
Nhìn cách bố trí xa lạ, suy nghĩ hồi lâu, tôi mới nhớ ra phòng ngủ của mình đã được chuyển thành phòng piano của Chu Tiếu Tiếu từ lâu.
Anh trai tôi nói: “Căn phòng này vốn là phòng piano của Tiếu Tiếu. Con bé đã hào phóng nhường căn phòng này cho mày làm phòng ngủ, mà mày lại còn đ/ánh g/ãy tay con bé chỉ vì ghen tị với khả năng chơi đàn hay của con bé! Chu Sam, mày không xứng làm con gái của nhà họ Chu, cũng không xứng với lòng tốt của Tiếu Tiếu!”
Không ai lắng nghe những lời "ngụy biện" của tôi.
Ngày hôm đó, bọn họ gọi thợ đến bài trí lại căn phòng.
Bức tranh tôi mất những ba tháng vẽ trên tường bị chính tay anh trai ph/á b/ỏ.
Đồ đạc của tôi bị ném vào kho.
Hóa ra căn nhà này từ lâu đã không còn vị trí dành cho tôi.
Tôi đứng trong phòng, nhất thời không biết đi đâu.
Cuối cùng, tôi loạng choạng bước đến chuồng chó dưới bậu cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoi-han-muon-mang-bndt/1.html.]
**3**
Tráng Tráng thuộc giống chó Alaska, là chú chó hoang tôi nhận nuôi lúc vừa quay về nhà họ Chu.
Chu Tiếu Tiếu không sợ chó, cũng không ghét chó, chỉ ghét Tráng Tráng của tôi.
Mỗi lần Tráng Tráng đi dạo trong vườn, cô ta đứng cách đó 10m giả vờ la hét, như thể vô cùng sợ hãi.
Cả nhà đều đến an ủi cô ta, ph/ẫn n/ộ mắng nhiếc Tráng Tráng.
Đôi mắt ngây thơ to tròn của Tráng Tráng không hiểu thế sự, chỉ biết vẫy vẫy cái đuôi lớn làm hài lòng mọi người.
Cái đầu to cọ sát vào người tôi, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cọt kẹt nhỏ.
Tráng Tráng bị nh/ốt lại, s/ợi xí/ch s/ắt dài hai mét tr/ói bu/ộc cả đời nó.
Nó không biết nói, nhưng phải chịu á/c ý lớn nhất từ con người.
Tôi bay đến gần, Tráng Tráng mơ hồ nhận ra điều gì, nó cảnh giác đánh hơi xung quanh, sau đó bắt đầu rú lên.
Giọng nó tràn đầy sự thương xót, vang vọng khắp biệt thự, cuối cùng làm người nhà họ Chu thức giấc.
Anh trai tức giận lao xuống, dùng dây tró/i miệng nó.
"Chu Yến Sâm, anh đang làm gì vậy?"
Sợi dây c/ắt sâu vào th/ịt, m@u trong miệng Tráng Tráng ứa ra.
Tôi hoảng sợ cố gắng ng/ăn c/ản, nhưng không làm được gì.
"Ư ư..."
Giọng nói Tráng Tráng biến thành tiếng rên rỉ trầm thấp, cuối cùng cũng không còn qu/ấy r/ầy nhà họ Chu nữa.
Bọn họ ngủ vô cùng bình yên, chỉ còn tôi một mình bên cạnh Tráng Tráng, nhìn nó đau đớn nằm trong chuồng, đau lòng không nguôi.
Ngày hôm sau, dì giúp việc đến cho Tráng Tráng thêm thức ăn mới tháo sợi dây thép ra khỏi miệng nó.
Dây thép lấy đi một mảng da thịt, Tráng Tráng đau đến nghi/ến răng ng/hiến lợi, nhưng không có ai bôi thuốc cho nó.
Trong mắt bọn họ, Tráng Tráng chẳng qua chỉ là một con s ú c v ậ t, sống c h ế t không quan trọng.
Giống như việc tôi ch*t trong căn phòng nhỏ bé t/ối tă/m, mụ/c n/át và hôi hám đó, đối với bọn họ cũng chẳng quan trọng.
Đột nhiên, Chu Tiếu Tiếu đi tới.
Cô ta nhận thức ăn cho chó từ tay dì giúp việc, mỉm cười ngọt ngào như một đóa hoa mùa xuân.
"Dì ơi, để con làm cho."
Dì giúp việc có chút nghi ngờ: “Cô Tiếu Tiếu, không phải là cô sợ chó sao?”
“Chị tôi thích chó như vậy, tôi cũng phải học cách hòa hợp, đúng không?”
"Cô Tiếu Tiểu đúng là vừa tốt người vừa tốt tính..."
Dì giúp việc bước đi, Tiếu Tiếu nở một nụ cười t/à á/c.
Cô ta lấy ra một chiếc túi nhựa đựng nhiều loại xương còn sót lại từ bữa ăn tối qua.
Cô chọn những khúc sắ/c b/én nhất, không do dự ném chúng vào chậu ăn cho chó.
"Ăn đi s ú c v ậ t nhỏ! Chu Sam nói mày ăn mấy thứ này sẽ bị xư/ớc ru/ột, để tao coi thử là có thật hay không!"
Tráng Tráng ngốc nghếch thực sự đã ăn chúng.
Con chó nào lại có thể cưỡng lại được sự c/ám d/ỗ của một khúc xương?
Tráng Tráng cũng không ngoại lệ.
Nhưng rất nhanh, nó đã bị những khúc xương s/ắc nh/ọn làm cho ngh/ẹn.
Những mảnh xư/ơn/g vụn không cách nào tiêu hóa được trong d/ạ d/ày bị n/ô/n ra ngoài, phủ đầy một lớp m@u.
Tôi đau lòng nhìn nó, lực bất tòng tâm.
Chu Tiếu Tiếu ngược lại cười rất vui vẻ.
yyalyw
"Tiếu Tiếu, cô sợ chó, thì hãy để Tráng Tráng được yên, nhà này có người giúp việc."
Mẹ tôi đứng từ xa nhìn thấy “hành động tử tế” của Chu Tiếu Tiếu, vừa bất lực vừa đau lòng.
Chu Tiếu Tiếu cười ngọt ngào chạy tới: “Không chăm sóc tốt cho Tráng Tráng, đợi chị ấy về sẽ bảo chúng ta ng/ư/ợc đ/ãi nó. Chị ấy quan tâm Tráng Tráng nhất, coi Tráng Tráng còn quan trọng hơn gia đình mình!"
Mẹ tôi cau mày, nhẹ nhàng chạm vào tóc Chu Tiếu Tiếu: “Con bé này, chính vì cái tính tốt bụng này của con, mà suốt ngày bị nó b/ắ/t n@t đó!”
Cô ta quay lại nhìn Tráng Tráng, trong mắt không có chút ấm áp nào.