Hối hận muộn màng - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:38:03
Lượt xem: 18
**4**
Cuối cùng tôi vẫn không giữ được Tráng Tráng.
Nó bị gửi đi.
Vì nó đã vồ lấy Chu Tiếu Tiếu làm cô ta n/gã.
Không ai nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu cầm quả bóng đồ chơi mà tôi vẫn hay chơi với Tráng Tráng, cũng không ai biết rằng, Tráng Tráng chỉ đuổi theo quả bóng mà thôi.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Tráng Tráng vồ lấy Chu Tiếu Tiếu, đồng thời nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Chu Tiếu Tiếu!
"Tiếu Tiếu đối với mày tốt như vậy, mày còn c/ắn em ấy! Nhà tao không nuôi nổi một con /sói mắt trắng như mày!"
Anh trai là người đầu tiên lao tới, dùng gậy đánh mạnh vào người Tráng Tráng.
Tôi cố gắng ngăn lại, nhưng cây gậy lại xuyên qua cơ thể tôi.
Những gì tôi nghe được là tiếng gậy đánh xuống.
Linh hồn tôi đau đớn gào khóc.
Tráng Tráng bị đánh g ã y chân, ngã khuỵu xuống đất, không thể đứng dậy được nữa.
Anh trai tức giận ném cây gậy đi, sau đó ôm Chu Tiếu Tiếu vào lòng an ủi.
Anh ta tức giận định lấy điện thoại ra gọi cho tôi, nhưng vẫn là tắt máy.
"Tiếu Tiếu đừng sợ, anh nhanh chóng tiễn cái con s ú c v ậ t này cút ra khỏi đây!"
Bố mẹ cũng hoảng hốt, nhìn Tráng Tráng bằng ánh mắt g/hê t/ởm, không nói một lời.
Cái chuồng tôi làm cho Tráng Tráng bị tháo dỡ, trồng vào đó những cây cẩm tú cầu mà Tiếu Tiếu thích.
Cây hoa tường vi tôi trồng cạnh cái chuồng cũng bị xúc đi vì Chu Tiếu Tiếu nói rằng hoa tường vi quá thấp kém, không xứng đứng cạnh những đóa cẩm tú cầu của cô ta.
Mọi dấu vết của tôi trong nhà họ Chu cuối cùng cũng bị cô ta xóa đi từng chút một.
Nhưng bố mẹ và anh trai tôi không hề để tâm.
**5**
Tôi ch ế t được bảy ngày, mẹ tôi lại nhớ đến tôi.
Nhưng điện thoại của tôi vẫn tắt máy.
"Mấy ngày nay nó không đến trường, nhà trường đều đến thúc giục cả rồi! Giống như chúng ta cho nó đi học là đáng làm khó nó! Không biết tôi sinh ra cái thứ quỷ yêu gì đây nữa!"
Mẹ rất tức giận.
Nhưng vẫn không ai định tìm kiếm tôi.
Ngày thứ mười sau khi tôi ch*t, tên cặn bã huấn luyện tôi đã chủ động liên lạc với nhà họ Chu.
Họ gửi một đoạn phim.
Đó là cảnh tôi qu/ỳ xuống đất, vẫy đuôi dụ dỗ bọn chúng.
Không ai quan tâm đến v/ết thư/ơng của tôi,
Không ai quan tâm đến âm thanh vo ve liên tục của điện ở phía sau.
Chẳng một ai quan tâm tôi chỉ còn d/a b/ọc xương...
Họ chỉ nhìn thấy con gái ruột của nhà Chu, người để tránh bị tr/ừ/ng ph/ạt đã d/ụ d/ỗ huấn luyện viên mà họ đã trả rất nhiều tiền để thuê.
Tất cả những gì họ thấy là tôi nằm trên đất như một con ch ó li/ế/m giày da của bọn chúng.
Bọn họ chỉ cảm nhận được, nhục nhã và tức giận.
Là con gái của họ bôi tro trát trấu lên mặt nhà họ Chu.
"Chu tiên sinh, chúng tôi không ngờ con gái nhà họ Chu lại làm ra chuyện như vậy để tránh bị trừ/ng ph/ạt. Ông nghĩ chúng tôi phải làm sao đây?"
Một giọng nói phát ra từ điện thoại khiến tôi run rẩy.
Chính là những người hàng ngày đ/á/nh đ/ập và dùng đi/ệ/n t/r/a tấ/n tôi như một con vật.
Buộc tôi phải mua vui cho chúng.
Tôi vẫy đuôi cầu xin sự tha thứ, bọn chúng lại t/át mạnh vào miệng tôi.
"Thiên kim đại tiểu thư, chơi vui quá! Hahaha..."
“Không ngờ một kẻ nghèo hèn như tôi lại có thể tùy ý chơi đùa với đám công tử tiểu thư giàu có các người…”
Chúng nắm trong tay sự sống ch*t của tôi, mỗi ngày đều đắc ý vê/nh v/áo, không còn tuân theo phép tắc, hành vi t/à/n b/ạo của chúng ngày càng trở nên h/un/g b/ạo hơn.
Cuối cùng, bọn chúng x â m h ạ i tôi, khi tôi chống cự dữ dội, chúng đá vào mạng sườn, nghi/ền n/át x/ươn/g s/ng của tôi.
Rồi bỏ mặt tôi tự sinh tự d i ệ t.
Tôi nằm rạp xuống đất như một miếng th/ịt th/ối, gọi điện thoại cầu cứu.
Mẹ tôi không bắt máy.
Bố tôi gác máy.
Vào giây cuối cùng, anh trai đã bắt máy: “Tao sẽ đi đón mày ra, mày đợi đó đi.”
Sau đó, tôi cứ ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, đợi một ngày, hai ngày…
Cuối cùng, không đợi được gì.
Suy cho cùng, thì cũng không ai để ý đến những thứ này.
**6**
"Mười triệu!"
Bố tôi ra giá mua vụ b/ê b/ối của tôi.
Có lẽ cả đời này ông ta cũng không nghĩ tới, đây là số tiền mua m/ạ/ng sống của con gái ruột ông ta.
Hai tên c/ặn b/ã này có lẽ sau khi nhận được tiền đã bỏ xứ mà đi.
Bọn họ gọi cho tôi rất nhiều cuộc, nhưng không có ai bắt máy.
Bố tôi cuối cũng không chịu đựng được nữa đã mở cuộc họp gia đình.
"Kể từ hôm nay trở đi, Chu Sam sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Chu chúng ta! Không ai được để nó bước vào cửa nhà này!"
Mẹ cũng hoàn toàn thất vọng về tôi.
“Sao tôi có thể sinh ra một đứa con gái như thế này? Sau này đừng nhắc đến nó trước mặt tôi, đem đồ đạc của nó vứt hết đi…”
Bà ấy thở dài một lúc lâu, như thể đã tận tâm tận lực làm hết những điều có thể với tôi.
Linh hồn tôi bay lơ lửng trước mặt bọn họ, bi thương tột cùng.
Bố, mẹ, hai người có từng nghĩ qua là con bị o/an hay không?
Hai người có thật sự quan tâm tới sự sống ch*t của con hay không?
Đáp án quá rõ ràng, bọn họ chưa từng!
Lúc này, anh trai cũng nhận được điện thoại từ bạn mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoi-han-muon-mang-bndt/2.html.]
"Anh Chu, con ch.ó này của anh còn cần không? Ngày nào cũng sủa inh ỏi, đã có người báo cáo tôi làm phiền người dân xung quanh!"
"Không cần nữa! Mặc cậu xử lí!"
Mặc cậu xử lí?
Sao lại bỏ mặc cho người khác tự xử lí?
Tôi thực sự rất sợ hãi.
"Chu Yến Sâm, anh không thể làm vậy được!"
Tôi gào khản cả giọng, nhưng đáng tiếc, không mảy may chạm đến được anh ta.
Tôi muốn cứu Tráng Tráng, nhưng tôi thậm chí còn không thể tiến lại gần bọn họ trong phạm vi 100m!
Tại sao tôi lại vô dụng thế chứ!
Không cứu được bản thân thì cũng thôi đi, tại sao đến cả Tráng Tráng cũng không cứu được?
…
Dấu vết của tôi ở ngôi nhà này đã bị xóa sạch hoàn toàn, ngay cả những bức ảnh tôi chụp cùng bọn họ cũng không để lại, cứ như thể tôi chưa từng đến ngôi nhà này vậy.
Để ăn mừng, Châu Tiếu Tiếu đã mời bạn bè đi mua sắm.
Mẹ tôi nhờ dì giúp việc giặt ga trải giường, sàn nhà và rèm cửa để giải trừ những điều xui xẻo mà tôi đã mang đến.
Khăng khăng cho rằng là tôi không biết điều.
Điện thoại cuối cùng cũng mở nguồn.
Bấm máy gọi đi.
Cuộc gọi đầu tiên là gọi cho mẹ tôi.
Gương mặt hiền lành phúc hậu của mẹ chợt trở nên u ám.
Bố và anh trai đến xem với vẻ lo lắng.
Bố tôi: "Nó còn có mặt mũi mà gọi về đây!"
Anh trai: “Chuyện này để con giải quyết.”
Mẹ tức giận ném điện thoại cho anh trai rồi một mình đi lên lầu.
Vì cuộc gọi của tôi, tâm trạng vui vẻ cả ngày của bà ấy bị dập tắt.
Điện thoại cúp máy, lại gọi đến số bố tôi.
Bố tôi ngay lập tức cúp máy.
Ông vỗ vai anh trai dặn dò: "Con xử lí cho tốt, đừng để nó ở bên ngoài bôi xấu nhà họ Chu chúng ta! Một đứa con h/oang chui ra từ trại trẻ mồ côi như nó có thể làm được gì chứ!"
Một đứa con ho/ang chui ra từ trại trẻ mồ côi?
Rõ ràng con mới là con ruột của hai người.
Anh trai gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Bố đuổi kịp vội đỡ lấy mẹ: "Giận cái gì chứ? Cứ coi như là chúng ta chưa từng sinh ra nó là được!"
Quả nhiên, trong chốc lát, điện thoại anh tôi reo lên.
Anh ta lại đắn đo, sau đó vẫn bắt máy trước lúc điện thoại kịp tắt.
Anh ta nói với giọng hoàn toàn thờ ơ:
"Chu Sam, chuyện tốt mà mày làm ra mày tự biết rõ đi, sau này đừng gọi về đây nữa! Mày tốt nhất nên ngoan ngoãn biết điều, đừng có mà đi tung tin đồn gây rắc rối, bôi nhọ nhà họ Chu! Nếu không thì, chắc mày cũng biết thủ đoạn của tao rồi nhỉ?"
Th/ủ đoạ/n gì?
yyalyw
Nh/ốt vào phòng tối, sau đó tr/a t/ấn đến ch*t?
Người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ sững sờ trong giây lát.
"Xin chào, đây là Cục Cảnh sát…”
“Vào lúc 3 giờ chiều nay, chúng tôi tìm thấy một th/i th/ể nữ trong một nhà kho ở ngoại ô phía Nam thành phố.”
Trên th/i th/ể không có giấy tờ tùy thân, chỉ có duy nhất chiếc điện thoại này.
Không khí, đột nhiên lặng như tờ.
**7**
Trên đường đi đến đồn Cảnh sát, bọn họ cũng rất yên lặng.
Vẻ mặt vô cùng bình thản.
Bố thậm chí còn dừng xe lại bên đường, đến cửa hàng tiện lợi mua một bao thu/ốc l/á.
Mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt không hề có chút buồn bã nào như tôi mong đợi.
Tôi nghĩ rằng, nếu tôi ch/ế/t đi, có lẽ sẽ có người vì tôi mà khóc một tràng…
Đáng tiếc…
Anh tôi bình tĩnh lái xe đến đồn cảnh sát.
Bên ngoài nhà xác, nhân viên công tác dặn dò: “Người đã ch/ế/t được hơn mười ngày, th/i th/ể đang p/hân h/ủy ở nhiều mức độ khác nhau. Người nhà xin hãy chuẩn bị tinh thần…”
Mẹ tôi chợt cười ồ lên: “Đồng chí cảnh sát, ông đùa à, th/i th/ể trong đó sao có thể là con gái tôi được!”
Nhân viên công tác nhìn bà với ánh mắt kỳ lạ.
Tuy nhiên, giây phút vừa bước vào nhà x/ác, mẹ tôi không còn nhấc nổi chân lên nữa.
“Chắc chắn không phải nó! Nó nghịch ngợm như vậy, chắc nó chỉ dở trò h/ù d/ọa chúng ta thôi.”
Vẻ mặt bố tôi vô cùng bình tĩnh, chắc ông ta cũng nghĩ như vậy. Mẹ tôi gật đầu.
“Tâm địa nó đ/ộc á/c như vậy! Cho dù cả nhà chúng ta có ch/ế/t đi nữa, chắc chắn nó cũng không thể ch/ế/t được.” Anh trai nói một cách chắc chắn.
Nhìn bọn họ, tôi không biết bây giờ mình có cảm giác gì nữa, có lẽ lòng tôi đã sớm tê dại vì đau rồi.
Anh trai là người đầu tiên bước vào nhà x/ác, như thể vô cùng nóng lòng muốn v/ạch tr/ần “trò đùa dai” của tôi.
Vạ/ch tr/ần “lời nói dối” của tôi.
Sau khi nhìn thấy th/i th/ể tôi, người anh ta cứng đờ.
Bố mẹ cũng theo vào, sau đó, không có sau đó nữa rồi.
Mẹ tôi ng/ất lịm đi.
Cảnh sát sơ cứu đơn giản cho bà.
Khi bà ấy tỉnh dậy, bác sĩ pháp y đang giải thích tình hình cho bố và anh trai.
“Người quá cố trước lúc ch ế t đã phải chịu ngư/ợc đ/ãi nặng nề, trên người có nhiều dấu tích bị đ/á/nh bằng g/ậy và dùng đi/ệ/n gi/ật.”
“Trước khi ch ế t, n/ạn n/hâ/n đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho các người. Tôi muốn biết lúc đó các người đang ở đâu, đang làm gì?
Người nhà họ Chu không ai lên tiếng.
Bởi vì ngày hôm đó, bọn họ đang cùng với “bảo bối” của bọn họ - Chu Tiếu Tiếu bận ra ngoài, bận ngồi máy bay, làm sao còn tâm trạng mà bắt điện thoại của tôi?