Hối hận muộn màng - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-29 12:38:23
Lượt xem: 30
**8**
Mẹ tôi lại bất tỉnh lần nữa, bà được đưa đến bệnh viện.
Sau khi tỉnh dậy, bà chạy ra khỏi bệnh viện, quay trở về căn phòng nhỏ từng thuộc về tôi trước kia.
Nhưng giờ đây nó đã trở thành phòng piano của Chu Tiếu Tiếu.
Bà sững sờ một lúc, sau đó dường như nhớ đến điều gì, vội lao xuống dưới lầu lục lọi trong nhà kho chứa đồ.
Dì giúp việc nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới hỏi: “Bà chủ, bà đang tìm gì vậy?”
“Đồ của Sam Sam đâu? Tôi nhớ là con bé có một chiếc hộp đựng đồ ở đây!”
Dì giúp việc có chút khó xử: “Bà chủ, bà quên rồi à? Mấy ngày trước vừa cắt đứt quan hệ với tiểu thư Sam Sam, bà liền yêu cầu vứt hết chúng đi rồi.”
“Vứt hết rồi?” Mẹ tôi như người mất hồn
“Vứt đi đâu rồi? Mau tìm về đây cho tôi!”
“Không tìm về được nữa rồi!”
“Không tìm về được nữa? Sao lại không tìm về được nữa?”
Mẹ tôi ngơ ngác nhìn dì giúp việc.
Dì giúp việc tỏ vẻ bối rối: “Cũng đã ba ngày rồi, tôi không biết xe chở rác đem chúng vứt đi đâu. Có lẽ đã được người thu gom rác nhặt đi bán. Có lẽ chúng đã vào thùng rác tái chế và biến thành phế phẩm… Tôi không tìm về được nữa, quá muộn rồi..”
“Không tìm về được nữa, quá muộn rồi…”
Mẹ tôi lẩm bẩm những lời này, chợt cười, rồi lại khóc.
Dì bảo mẫu sợ hãi đến mức vội vã gọi điện cho bố tôi.
“Chúng tôi sẽ quay về ngay...”
Bố và anh trai vẫn đang hoàn tất thủ tục lo liệu cho th/i th/ể của tôi.
Hai người ngồi trên băng ghế dài trên hành lang, chờ cảnh sát làm thủ tục yêu cầu bồi thường.
Để đảm bảo chính xác, bác sĩ pháp y còn làm xét nghiệm ADN để xác nhận lại danh tính của tôi.
Nhìn vào bảng kết quả xét nghiệm, bọn họ nói không nên lời.
Lúc này, anh trai mới nhớ đến con ch.ó mình đã gói ghém vứt cho người ta.
“Mẹ đừng lo lắng, con sẽ đưa Tráng Tráng trở về ngay!”
Anh trai trước hết liền gọi điện cho bạn mình là Triệu Bằng, sau đó đi đến nơi bọn họ thường tụ tập.
Nhóm người quây quần bên chiếc bàn lớn.
Anh trai không có tâm trạng cùng bọn họ ăn tối nên hỏi Triệu Bằng: “Con chó của em gái tôi đâu?”
Triệu Bằng và vài người khác nhìn nhau.
Bọn họ không nói gì, anh trai sốt ruột chờ đợi.
“Là con giống Alaska đó!”
Triệu Bằng đứng dậy kéo anh ta ngồi xuống, tự tay múc cho anh ta một bát canh, múc một miếng thịt, xối nước dùng súp lên trên.
“Súp thịt chó, thịt chó kho, lẩu thịt chó…”
**9**
Triệu Bằng có chút bất an, cẩn thận nhìn anh trai tôi.
Nhìn một bàn đầy th/ịt ch/ó, sắc mặt anh trai lập tức tái nhợt.
Một người không có mắt nhanh nhẻo giải thích cho anh ta:
“Anh Chu, anh không biết đó thôi, con s ú c v ậ t này khó g i ế t lắm. Đ â m những hai nh/át vào cổ, m á u chảy ròng ròng nhưng nó vẫn còn sức ch/ạy tr/ốn… Nếu như không nhờ anh Bằng ch é m một nh á t vào đầu nó…”
“Câm miệng!”
Triệu Bằng đá văng chiếc ghế người đàn ông đang ngồi.
Những người khác cũng để ý tới, cảnh giác nhìn anh trai tôi, không ai dám động đũa.
“Anh Chu, không phải anh nói con ch.ó này anh không cần nữa, mặc bọn em xử lý sao?”
Triệu Bằng vẻ mặt ngượng ngùng thận trọng hỏi.
Anh trai không nói được lời nào.
Anh ta ngồi ở góc vườn, hồn vía lên mây.
Anh trai, bây giờ anh đã hài lòng chưa?
Tôi nhìn bộ lông của Tráng Tráng, không thể rơi được giọt nước mắt nào.
Nếu ban đầu tôi không nhận nuôi nó, liệu rằng kết cục sẽ khác đi không, nó sẽ được sống một cuộc đời khỏe mạnh đúng không?
Đáng tiếc là, không có nếu nhưng….
Một chiếc Lincoln dài ngoằng lái vào trong vườn.
Đây là chiếc xe riêng của nhà họ Chu sử dụng để đón tiếp khách quý, để tăng thêm hãnh diện cho Chu Tiếu Tiếu, bố đặc biệt để cô ta dùng một ngày.
Trở về cùng với cô còn có một số bạn học cùng lớp.
Những người này đều là bạn tốt của cô ta, cũng chính là những người bắt nạt tôi ở trường.
“Tiếu Tiếu, đây là nhà của cậu sao? Xa hoa thật đấy!”
“Con khốn Chu Sam đó đã bị đ/ổi ra khỏi nhà họ Chu, từ giờ tớ là đứa con gái duy nhất của nhà họ Chu!”
“Con kh/ốn?”
Anh trai đột nhiên nhìn lên.
Nắm đ/ấm của anh ta vô thức siết chặt lại.
"Tiếu Tiếu, tớ ghen tị với cậu thật đấy, cậu có bố mẹ yêu thương hết mực, lại có một người anh đẹp trai như vậy!"
"Bọn họ thật sự rất thương yêu cậu. Rõ ràng chính cậu tự làm g/ãy tay mình, nhưng cậu lại nói là do Chu Sam làm, thế mà bọn họ tin thật luôn!"
"Chậc chậc, còn đem Chu Sam gi/a/m vào cái nơi đó! Nghe nói người bị gi/a/m ở đó sẽ được huấn luyện ngoan ngoãn như ch ó vậy đó."
"Khi Chu Sam mới vào trường kiêu ngạo muốn chet, chúng tớ kéo nó vào nhà vệ sinh đ/ánh những mấy lần nó đều không cúi đầu van xin, tớ muốn xem cái dáng vẻ nó bị người khác chấn chỉnh kỷ luật quá đi mất!
“Da thịt nó cứng như vậy, tớ lại không nghĩ thế! Tiếu Tiếu, cậu còn nhớ lần đó khi cậu đề nghị cho nó ăn c ứ t, nó đột nhiên nổi đ i ê n, còn làm bị thư/ơng vài đứa trong nhóm nữa cơ...
Móng tay của anh tôi c/ắ/m sâu vào da thịt.
Mà tôi lại bật cười.
Anh à, anh kích động cái gì?
Không nhớ nữa à?
Chính bọn họ ở trước mặt anh t/ố c/áo tôi, bọn họ nói tôi đ/ánh bọn họ, muốn đòi nhà họ Chu bồi thường, người đứng ra làm chứng chính là em gái tốt của anh, Chu Tiếu Tiếu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoi-han-muon-mang-bndt/3.html.]
Anh không phân rõ trắng đen, cũng chẳng hỏi tôi, đã vội vã kết t/ội tôi, từ đó nhận định, một đứa con ho/a/ng chui ra từ trại trẻ m/ồ c/ôi là tôi đây, có xu hướng b/ạo l/ực!
"Con kh/ốn đó là cái thứ con ho/ang! Nó giống hệt con ch.ó mà nó nuôi í! Cậu không biết à? Lần trước tôi dùng quả bóng đồ chơi của Chu Sam để d/ụ con ch.ó ho/ang đó t/ấn c/ông tôi, sau đó anh tôi đã đá/nh gãy chân nó ngay tại chỗ, chắc giờ nó đã ngồi trên bàn ăn của người khác rồi, hahaha..."
"Các cậu mau vào đi. Tôi đã dặn trước là sẽ mời các bạn cùng lớp đến nhà chơi. Bố mẹ tôi rất thương tôi, chắc chắn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon!"
Một đám nữ sinh vui vẻ đi dạo trong vườn, ngây thơ chưa biết gì.
Anh trai nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong mắt phủ một lớp sương mờ.
**10**
"Mẹ ơi, con về rồi đây!"
Chu Tiếu Tiếu gọt bỏ đi thái độ kiêu ngạo, hống hách ở bên ngoài, trở nên cực kỳ ngoan ngoãn và cư xử đúng mực.
Tất nhiên, cô ta không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để khoe với bạn bè.
Trước đây, khi tôi còn là thiên kim thật, nếu cô ta khoe khoang trước mặt các bạn cùng lớp, sẽ có người vặn lại ngay: “Nghe nói cô không phải con gái ruột của nhà họ Chu, hình như Chu Sam mới phải.”
Những người bênh vực cô ta sẽ nói: “Có cái chuyện thật giả thôi mà cứ nói mãi thế không chán à?”
Có lẽ chính những lời nói đó đã khiến cô ta không thể chịu đựng được, muốn tìm đủ mọi cách để â/m m/ưu chố/ng lại tôi.
Mẹ tôi lơ cô ta đang nhảy nhót như một con ngỗng ngu ngốc, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Chu Tiếu Tiếu chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng như vậy.
Cảm thấy có lỗi, cô ta bước tới ôm lấy cánh tay mẹ và nói: "Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?"
"Có phải là vẫn đang giận vì chuyện của Chu Sam không?
"Không thể trách chị ấy được. Dù sao thì chị ấy cũng lớn lên ở một nơi như vậy. Chị ấy có thể làm ra chuyện như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên..."
Nghe cô ta nói, nhóm bạn liền đồng tình gật đầu.
"Ở trường học cậu ấy cư xử giống như tụi côn đồ xóm chợ, quả nhiên..."
"Chu Sam không xứng làm con gái nhà Chu! Dì à, dì đừng buồn, dì vẫn còn có Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu thông minh hiểu chuyện, là chiếc áo bông nhỏ gần gũi với dì!"
"Cũng chỉ có Tiếu Tiếu mới xứng làm con gái nhà họ Chu!"
Chu Thiên Thiên hài lòng nhìn mấy bạn cùng lớp nâng cô ta lên, d/ìm tôi xuống dưới bùn lầy, đây đều là thủ đoạn quen thuộc của nhóm người đó.
Nếu là trước đây, mẹ nhất định sẽ vì thể diện mà nói nặng lời với tôi.
Nhưng hôm nay...
Mẹ tôi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên và tức giận của các bạn cùng lớp, lúc đầu bà cảm thấy bối rối, sau đó là đau đớn.
Bà bất ngờ nắm lấy vai một cô gái lắc mạnh.
"Không có! Sam Sam nhà chúng tôi không có! Cô không được phép nói xấu con bé!"
Sự bộc phát đột ngột của bà khiến lũ chim sẻ nhỏ sợ hãi.
Cả bọn nhìn Chu Tiếu Tiếu trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Cô ta dùng sức gỡ đôi tay đang lắc mạnh trên người cô bạn kia ra.
Giả vờ hiếu thảo: “Mẹ, mẹ không cần bao che cho Chu Sam, mọi người đều biết hết!”
"Không! Các người không biết!"
Mẹ nhìn quanh, tìm người làm chứng cho tôi.
Đúng lúc đó, anh tôi bước vào cửa.
"Yến Sâm, mau nói cho bọn họ biết, Sam Sam bị o/an! Sam Sam v/ô tộ/i! Con bé là một cô gái ngoan!"
Chu Tiếu Tiếu nhìn anh trai, thấp giọng hỏi: "Anh, mẹ bị sao vậy ạ?"
Cô chỉ vào đầu mình, ám chỉ rằng dường như n/ão mẹ mình có vấn đề.
Vẻ mặt và hành động của cô không hề thể hiện sự kính trọng nào đối với mẹ mà trái lại là cảm giác g/hê tở/m.
Anh trai nhìn cô bằng ánh mắt lạnh căm.
"Mẹ, con đỡ mẹ lên lầu."
Chu Tiếu Tiếu bị bỏ lại bĩu môi không để bụng, quay người đi chào mời mấy bạn học dự tiệc.
Đến cả dì giúp việc của không chịu đựng được nữa mới lên tiêng.
"Cô Tiếu Tiếu, cô không quan tâm đến bà chủ à? Hôm nay là do cô sai quá sai rồi!"
Chu Tiếu Tiếu một chút cũng không thèm quan tâm, "Không phải còn có bố với anh trai sao, cũng không đến lượt tôi phải lo?"
Liếc nhìn đồ ăn trên bàn, cô ta bắt đầu phàn nàn: "Dì, sao dì chỉ nấu món này vậy? Không phải con đã nói trước là sẽ đưa các bạn cùng lớp về sao?"
“Ông bà chủ đều không muốn ăn, nên tôi không làm nhiều.”
Chu Tiếu Tiếu bất mãn phàn nàn, yêu cầu dì giúp việc làm thêm mấy món.
Dì giúp việc lau tay vào tạp dề, lắc đầu lẩm bẩm: “Người khác đều nói Sam Sam tiểu thư lạnh lùng, nhưng nếu ông bà chủ không muốn ăn, cô ấy sẽ chủ động xuống bếp, còn Tiếu Tiếu tiểu thư chỉ biết quan tâm đến bản thân mình, thậm chí còn không thèm quan tâm....”
Tất cả những điều này đã được anh trai đang xuống cầu thang nghe thấy rõ mồn một.
Dì giúp việc ngẩng đầu, chợt nhìn thấy anh trai, sắc mặt thay đổi, ngại ngùng cười lớn rồi tr/ốn vào trong bếp.
Ở nhà họ Chu, không một ai được phép nhắc đến những thứ tốt đẹp về tôi, và cả những thứ xấu xa về Chu Tiếu Tiếu.
Bọn họ đã thỏa thuận cả rồi.
yyalyw
Ngày tôi được đưa về nhà họ Chu, bố mẹ ruột đã trịnh trọng tuyên bố trước mặt mọi người, sợ rằng dì giúp việc chỉ quan tâm đến việc lấy lòng tôi, một đứa con gái thật mà bỏ bê đứa con gái giả quý giá của bọn họ.
Anh tôi còn nói nếu bắt được ai v/i ph/ạm sẽ bị ph/ạt một tháng lương, nếu sự việc nghiêm trọng sẽ bị đu/ổi ra ngoài!
Cho nên, dì giúp việc sợ hãi là đúng!
Anh trai ngơ ngác đứng ở cầu thang, phải mất một lúc sau mới bước tiếp được.
Chu Tiếu Tiếu nhìn thấy anh ta xuống, vội vàng đi tới chào hỏi, “Anh, tới giờ ăn cơm rồi. Bọn em sắp đói chet tới nơi rồi, đều đang đợi anh cả đó!”
Lần này, anh trai gỡ tay cô ta ra.
Chu Tiếu Tiếu khó hiểu nhìn anh ta.
“Tiếu Tiếu, tay của em thật sự là do Chu Sam đá/nh g/ãy sao?”
Chu Tiếu Tiếu chột dạ.
“Tất nhiên rồi! Tiểu Nhã bọn họ đều tận mắt chứng kiến cả mà…”
Cả nhóm nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Anh trai cũng gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Chu Tiếu Tiếu bắt đầu cảm thấy áy náy.
Khi tiễn nhóm bạn ra về, cô ta còn đặc biệt cả/nh c/áo.
“Tay của tôi là do Chu Sam đ/ánh g/ãy! Các cậu không được phép tiết lộ điều gì! Trong tay tôi có bằng chứng các cậu b/ắ/t n/ạ/t Chu Sam! Nếu các cậu nói sai điều gì, tôi cam đoan các cậu sẽ không có được kết quả tốt đâu!”